Chương 13: Từ hôn 13

"Anh ta là vị hôn phu của chị sao?"

Tân Trạch Vũ đứng yên bên cạnh cô, nụ cười trên môi đã tắt, bày ra vẻ mặt đáng thương vô cùng, nhìn cô tiếp tục nói:

"Chị đã đồng ý mời tôi đi ăn…"

Lê Thiên Thiên ăn mềm không ăn cứng, lập tức dỗ dành cậu:

"Chờ tôi một chút, tôi sẽ lập tức quay lại."

Cô đi qua gõ gõ cửa sổ xe chỗ ghế lái, Diệp Thừa chậm rãi quay qua nhìn cô nhưng không hạ cửa sổ xe xuống mà chỉ tay qua ghế phụ, ý bảo cô lên xe.

"Mới một ngày mà chân đã lành rồi sao?"

Vừa đặt mông lên xe thì Diệp Thừa đã lập tức mở miệng tấn công khiến Lê Thiên Thiên trở tay không kịp.

"Em cũng cảm thấy thần kỳ, có thể nói là kỳ tích của y học…"

Cô đón nhận ánh nhìn chăm chú của Diệp Thừa, kịp thời thu hồi lời nói dối chuẩn bị buột miệng thốt ra, khuôn mặt nhỏ rụt rụt vào phía dưới lớp áo khoác nhung trắng, cúi đầu thành thật nhận sai.

"Thật xin lỗi, là em đã lừa anh."

Dựa theo tính cách vừa lạnh nhạt lại vừa ngạo nghễ của Diệp Thừa, hắn nhất định sẽ tức giận mắng cô một trận rồi đuổi cô xuống xe, mãnh liệt thô bạo hệt như buổi sáng ngày hôm qua hắn đóng sầm cửa rời đi.

Nhưng xác thật chính cô đã vì lợi ích của bản thân mà lừa hắn trước, Lê Thiên Thiên nhắm chặt mắt lại im lặng chờ đợi giông bão.

Trong xe đột nhiên im bặt, Diệp Thừa trầm mặc một lúc lâu rồi mới chậm rãi lên tiếng:

"Nếu vậy thì tôi nên phạt em như thế nào đây?"

Lê Thiên Thiên mở mắt ra, cẩn thận nhìn về phía hắn.

Diệp Thừa không hề tức giận như trong tưởng tượng của cô, sắc mặt bình tĩnh, khóe miệng còn như có như không cong lên, dường như tâm tình cũng không tệ lắm.

Cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói:

"Phạt như thế nào cũng được."

"Vậy mời tôi bữa cơm đi." Diệp Thừa nhìn cô một cái rồi thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói.

Những lời này của hắn quả thực đã cấp cho cô một bậc thang lớn, đồng nghĩa với việc hắn sẽ không so đo gì với cô.

Lê Thiên Thiên không nghĩ tới Diệp Thừa sẽ dễ dàng buông tha cho cô như vậy, trong lòng nhất thời cảm kích, lập tức đồng ý:

"Không thành vấn đề, anh cứ chọn thời gian và địa điểm đi, em tùy thời xin đợi."

"Cậu ta là ai?" Bỗng nhiên Diệp Thừa nâng cằm chỉ về phía bóng dáng đứng cách đó không xa.

"Một học đệ của em."

"Là người lần trước hẹn em đi ăn bánh kem?" Diệp Thừa nhíu mày quay qua.

Không ngờ hắn còn nhớ rõ như vậy, Lê Thiên Thiên gật gật đầu.

"Hai người muốn đi ra ngoài cùng nhau?"

"Vâng, em thiếu cậu ấy một ân tình nên muốn mời cậu ấy ăn bữa cơm, vừa nãy còn đang thương lượng với nhau xem có nên ghé qua chỗ chợ tìm việc làm trước hay không."

Dường như Tân Trạch Vũ cũng cảm nhận được tầm mắt trong xe nên đã quay đầu nhìn qua đây, Diệp Thừa nheo mắt nghênh đón, bốn mắt nhìn nhau, khói lửa bắn ra bốn phía.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!