Chương 12: Từ hôn 12

Ánh nắng màu cam nhuộm bừng sức sống buổi sáng, Lê Thiên Thiên ngồi bên mép giường nhìn vu vơ ra ngoài cửa sổ, chính cô cũng không biết là mình đang nhìn gì.

Tối hôm qua cô ngủ không ngon nên sáng nay đành dậy sớm thu dọn hành lý. Cũng không có đồ gì nhiều, chỉ cần một cái ba lô là chứa đủ vì dù sao cũng ở đây chưa được bao lâu.

Cô thu hồi tầm mắt, lại nhìn quanh căn phòng nơi mình đã ở nửa tháng một lần nữa, không hiểu sao bỗng nhiên nhớ đến cảnh tượng khi cô rời khỏi Diệp gia năm chín tuổi.

Ngày hôm đó từ đầu đến cuối Diệp Thừa không hề ra khỏi phòng, dù cô đã đến gõ cửa phòng hắn nhiều lần để có thể nói lời tạm biệt nhưng cánh cửa vẫn cứ luôn đóng chặt. Lúc ấy cô đã đứng bên ngoài lặng lẽ khóc một lúc lâu, cuối cùng vẫn là Lý Trác Mỹ đến ôm cô đi.

Khi đó Lê Thiên Thiên chín tuổi thật sự rất thích anh trai nhỏ Diệp Thừa dù cho biểu tình của anh luôn lạnh lùng, giọng điệu lại cường ngạnh ngạo kiều nhưng anh vẫn luôn chơi cùng và nấu món ngon cho cô.

Rất lâu sau đó cô mãi vẫn không thể hiểu được vì sao ngày hôm đó anh trai nhỏ lại không ra gặp mặt nói lời tạm biệt với cô, thậm chí cũng không thèm giữ cô lại.

Hơn nữa, câu nói ngày hôm qua của Diệp Thừa là có ý gì?

Cái gì mà cô quả nhiên không thay đổi chút nào?

Ý nói là cô giống hệt như hồi chín tuổi, đột nhiên đến ở nhà hắn rồi lại đột nhiên muốn rời đi sao?

Nhưng năm chín tuổi đó cô chỉ có thể nghe theo sự sắp xếp của cha mẹ chứ làm gì có quyền quyết định mọi việc?

Lê Thiên Thiên lắc lắc đầu, hiện tại không phải cũng là như vậy sao?

Cô hít một hơi thật sâu, thu hồi lại suy nghĩ.

Coi như không phải bởi vì Lê Uyên thì cô cũng không có lý do gì để tiếp tục ở lại nữa.

Thủ đoạn chụp ảnh giường chiếu giả để đe dọa không từ hôn đã bị bại lộ, cô cũng nên rời đi.

Có lẽ 500 vạn không thể đến được tay cô, vẫn nên lên kế hoạch tìm việc càng sớm càng tốt thôi.

Lê Thiên Thiên vừa ra khỏi phòng đã gặp phải Diệp Thừa đi ra từ phòng ngủ chính.

Bốn mắt nhìn nhau, sắc mặt hắn âm trầm, đôi mắt rét lạnh như băng.

Hắn nhìn qua ba lô của cô một cái rồi nhanh chóng dời tầm mắt, một lời cũng không nói, nhanh chóng sải bước đến chỗ huyền quan.

Lê Thiên Thiên đi theo phía sau và vẫn không quên giả vờ khập khiễng. Dù sao thì cô cũng muốn kết thúc vở kịch này một cách tốt đẹp, không muốn đến lúc gần rời đi thì lời nói dối lại bị bại lộ.

"Chìa khóa của anh đây, hôm nay em sẽ dọn đi, mấy ngày này đã quấy rầy anh rồi, em…."

"Rầm"

Lê Thiên Thiên còn chưa dứt lời thì Diệp Thừa đã mở cửa bước ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại.

"Cảm ơn anh vì đã chiếu cố cho em trong mấy ngày qua, và cũng rất xin lỗi vì vẫn luôn "bẫy" anh, dù cho mọi chuyện cũng không quá thành công."

Cô lặng lẽ nói xong những lời muốn nói với cánh cửa, không hiểu sao trong lòng bỗng có chút thương cảm.

Cũng không biết là do không thể kiếm được 500 vạn hay rốt cuộc vẫn là do không được ăn những món do Diệp Thừa nấu nữa.

Thương cảm một lúc rồi thôi, trở về đến trường học Lê Thiên Thiên lập tức cảm thấy cả người đều nhẹ nhõm.

Trên đời không có gì là khó, chỉ cần bạn chịu từ bỏ.

Những lời này quả nhiên là chân lý.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!