Chương 1: (Vô Đề)

Ngay khi bàn tay tôi sắp giáng xuống mặt con gái của bảo mẫu, tôi mới biết được nội dung câu chuyện.

Cô ta là nữ chính trời chọn, còn tôi chỉ là nữ phụ ác độc.

Vậy thì càng phải đánh mạnh hơn nữa.

Đúng lúc nam chính xuất hiện, anh ta giận dữ đẩy tôi xuống hồ nước.

Tôi ướt sũng leo lên, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh lùng.

Không dạy dỗ đám người này một trận, làm sao xứng đáng với danh hiệu nữ phụ ác độc của tôi?

1

Trong buổi tiệc sinh nhật của vị hôn phu, món quà tôi tỉ mỉ chọn lựa bị ném mạnh xuống đất.

Chu Trạch ung dung lấy khăn tay lau sạch đầu ngón tay vừa chạm vào món quà của tôi.

Anh ta nhìn tôi đầy chán ghét: "Tống Viên, tôi mắc chứng sạch sẽ. Đồ học đòi tinh tế mà cô tặng, tôi thấy bẩn."

Nhìn chiếc trâm cài tinh xảo lăn ra khỏi hộp, mặt tôi đỏ bừng lên vì ngượng.

Vài cô bạn thân xung quanh bị cảnh tượng này làm cho sợ đến mức nín thở.

Sợ rằng ngay giây sau tôi sẽ nổi cơn thịnh nộ.

Dù sao với thân phận của tôi, đi đến đâu cũng là tâm điểm được mọi người tâng bốc.

Thế nhưng, lúc này tôi lại không vì việc anh ta chẳng nể mặt tôi mà nổi giận đùng đùng.

Ngược lại, tôi đã quen với thái độ này của anh ta, thậm chí còn rất dung túng cho hắn.

"Là do em không suy nghĩ chu toàn. Em không nên tặng món đồ giống như vậy. Em thấy trước đây Trần Diễm đã tặng nên…"

"Đủ rồi."

Tôi còn chưa nói hết câu, anh ta đã cau mày ngắt lời tôi.

"Tôi đã nói với cô từ lâu rồi, dù cô có bắt chước Diễm Diễm cũng vô ích. Diễm Diễm lương thiện, đơn thuần, hoàn toàn không giống loại người tâm cơ sâu như cô. Mấy trò vặt vãnh này của cô chỉ càng làm tôi thêm chán ghét. Đừng phí công vô ích nữa."

Tôi cúi đầu, vẻ tổn thương hiện rõ, đau lòng đến mức không thể thở nổi.

Quả thật, món quà này là tôi học theo Trần Diễm để tặng. Vì trước đây, tôi thấy món quà Trần Diễm tặng được Chu Trạch nâng niu như báu vật.

Trần Diễm là con gái của người giúp việc nhà tôi.

Nhưng tôi không hiểu vì sao, Chu Trạch lại yêu thích không rời món quà mua ở quầy ven đường giá 15 tệ của cô ta, trong khi chiếc trâm cài trị giá 150 vạn mà tôi tốn bao công sức lựa chọn, thậm chí phải dốc hết tâm tư mới có được, lại bị anh ta xem như rác mà tiện tay ném xuống đất.

Vậy mà một người kiêu ngạo như tôi, trước mặt Chu Trạch lại luôn hạ mình, nhường nhịn đến tận xương tủy.

Tôi cẩn thận nhặt chiếc trâm cài lên, rồi cất nó đi.

"Nếu anh không thích, lần sau em sẽ bù cho anh một món khác."

Thế nhưng, Chu Trạch chẳng hề tỏ ra bất kỳ phản ứng nào với tôi, thậm chí ngay cả một ánh mắt cũng không buồn để lại.

Dường như ở cùng một không gian với tôi khiến anh ta cảm thấy vô cùng khó chịu, anh ta quay lưng bỏ đi ngay lập tức.

Đợi đến khi anh ta rời khỏi, nhóm bạn thân vốn im lặng bấy giờ bắt đầu thi nhau lên tiếng, thay tôi bất bình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!