Nhìn cảnh trước mặt, Ninh Tri nhận ra mình đã xuyên đến cái ngày Lục Tuyệt tận mắt nhìn thấy Tống Đại Hải đánh gãy chân Tiểu Tống Tụng.
Tống Đại Hải như bình thường uống rượu, ông ta nhìn thấy Tiểu Tống Tụng không cẩn thận làm vỡ cái đĩa, ông ta tức điên lên xốc lấy cổ áo thằng bé, xách nó ra ngoài ném đi.
"Cả ngày chỉ biết ăn không biết làm, còn làm vỡ hết cả bát đĩa của ông." Tống Đại Hải một tay kéo cổ áo Tiểu Tống Tụng lôi đến bên cạnh thùng rác, dùng sức ném bé vào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cơ thể Tiểu Tống Tụng nho nhỏ, cả người ụp vào thùng rác đang chứa đầy rác.
"Kể từ sau khi mày đến nhà tao, ông đây trước thì bị đuổi việc, sau thì đen đủi liên tục, đến chơi bài cũng xui đến cực hạn." Gậy trong tay Tống Đại Hải chỉ vào Tiểu Tống Tụng, hơi thở sặc mùi rượu mắng chửi, "Mày là cái đồ sao chổi, đến mẹ mày cũng ghét bỏ mà ném lại cho tao."
Tống Đại Hải nhắc đến người vợ mất tăm mất tích của mình, ông ta bùng lên lửa giận, gần như nghiến răng nghiến lợi, nhìn thế nào cũng thấy Tiểu Tống Tụng trước mặt không thuận mắt.
Tống Đại Hải giơ gậy lên hướng về Tiểu Tống Tụng, có xu hướng sắp đánh xuống.
Ánh mắt Ninh Tri tối sầm lại, cô nhanh chóng tiêu hao 10 mặt trời nhỏ đổi lấy 10 phút tiếp xúc đồ vật.
Ngay tại khoảnh khác chiếc gậy trong tay Tống Đại Hải hạ xuống, Ninh Tri xông lên ôm lấy Tiểu Tống Tụng né sang bên cạnh.
Tống Đại Hải đập hụt vào không khí, lảo đảo vài bước, ông ta quay đầu lại nhìn Tiểu Tống Tụng đứng một bên, "Thằng nhóc thôi, mày còn dám trốn."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đôi mắt to đen láy của Tiểu Tống Tụng ngập tràn sự ngơ ngác, nhóc có cảm giác có hơi thở ấm áp đang bao trọn lấy mình.
Ninh Tri kéo Tiểu Tống Tụng trốn sang môt bên.
Nhìn Tống Đại Hải bừng bừng lửa giận giơ gậy lên, ánh mắt cô lạnh đi, nhân lúc ông ra không phòng bị, cô chạy đến cướp lấy cây gậy.
Hiện giờ đang là buổi chiều ngày hè, thời tiết nóng bức, ánh mặt trời vừa độc vừa gay gắt, chỉ cử động một chút thôi cũng đổ mồ hôi dầm dề. Thời tiết như này nên mọi người đều trốn trong nhà hong điều hoà, xung quanh không có người khác.
Tống Đại Hải nấc cụt một cái, gậy trong tay bị cướp đi, ông ta ngơ ngác.
Ông ta muốn chửi to đứa nào cướp gậy của ông, nhìn lại, ông ta thấy chiếc gậy đang bay trong không trung.
Tống Đại Hải dùng sức dụi dụi mắt, gậy vẫn lơ lửng, ông ta chỉ vào gậy, cười ha hả một tiếng, "Gậy của ông bay lên rồi?"
"Sao lại bay được nhỉ?" Bước chân Tống Đại Hải không ổn định, ông ta nhìn gậy rồi cười ngu.
Ngay sau đó, ông ta thấy chiếc gậy bay lên càng cao rồi vung về phía ông ta một cách hung ác.
"Á."
Chiếc gậy đập lên bụng Tống Đại Hải, cơn đau khiến ông ta gập cả người lại ôm chặt lấy bụng.
Ninh Tri cầm gậy, nhớ lại những lời vệ sĩ nói, Tiểu Tống Tụng bị Tống Đại Hải cầm gậy đánh loạn, bị đánh gãy chân còn không được chữa trị.
Cô đã nhìn thấy bộ dạng một chân tập tễnh của Tiểu Tống Tụng, một đứa trẻ mới năm sáu tuổi, bởi vì sự ngược đãi của Tống Đại Hải mà biến thành tàn phế.
Đôi mắt Ninh Tri lạnh lùng, cô hung ác vung gậy lên người Tống Đại Hải.
"Đau đau đau." Tống Đại Hải kêu gào.
Ninh Tri lại nhớ đến cảnh tượng Lục Tuyệt tận mắt nhìn thấy Tiểu Tống Tụng được mình cứu sống bị đánh gãy chân, nhớ đến sự phẫn nộ và đau lòng của anh, gậy trong tay cô lại một lần nữa đánh lên người Tống Đại Hải.
Một cái rồi lại một cái.
Giống như cái cách mà ông ta đánh Tiểu Tống Tụng, toàn bộ trả lại cho ông ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!