Chương 97: (Vô Đề)

Trong lúc bôi thơm thơm cho Lục Tuyệt, Ninh Tri còn tiện tay véo véo eo anh.

Eo của anh căng chặt, không mềm mại như eo cô tí nào.

"Bôi xong lưng rồi, anh quay người lại." Ninh Tri thấy lòng bàn tay mình nóng hôi hổi.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lục Tuyệt không động đậy, eo của anh vẫn còn tê dại, anh rất thích cảm giác này.

Ninh Tri tưởng rằng anh đã ngủ say, cô vươn đầu ngón tay chọc eo anh, "Lục Tuyệt, anh ngủ rồi à?"

Một cái chạm nhẹ, Lục Tuyệt buông chiếc gối đang cắn trong miệng ra, anh lật người nhìn Ninh Tri, "Chưa ngủ."

Ninh Tri thấy đôi mắt đen sáng ngời của anh đem theo vài phần xấu hổ, khuôn mặt trắng nõn tuấn tú bị gối hằn lên vệt đỏ.

Ninh Tri còn chưa chạm vào, mặt trời nhỏ trên đỉnh đầu Lục Tuyệt đã tranh nhau nhảy ra ngoài, xem ra anh rất thích được bôi thơm thơm.

Dưới ánh đèn, đôi mắt đen của Lục Tuyệt phản chiếu lại ánh sáng nên càng sáng hơn,  cứ nằm thẳng như thế này, anh có thể nhìn thấy Tri Tri.

Anh cảm thấy bàn tay nhỏ của Tri Tri như chú cá nhỏ trơn trượt cứ trườn qua trườn lại trên cơ thể anh, làm anh thích mê.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Mặt trời nhỏ thứ hai trăm hai mươi.

Mặt trời nhỏ thứ hai trăm ba mươi.

….

Cho đến khi mặt trời nhỏ thứ hai trăm tám mươi xuất hiện, Ninh Tri đột ngột ngưng tay, cô kéo chăn lên đắp kín người Lục Tuyệt.

Đôi mắt của cô như phải bỏng vậy, vội vàng dời ánh mắt đi, "Được rồi, bôi xong rồi, đi ngủ đi."

Lục Tuyệt khe khẽ "ừm" một tiếng như có vài phần bất mãn, anh thấy hơi nóng, không muốn đắp chăn.

"Đắp vào, không được kéo ra."  Ninh Tri chặn tay anh lại.

Lục Tuyệt tủi thân nhìn cô, "Tri Tri, nóng."

Ninh Tri bẹo khuôn mặt nóng bừng của anh, "Nhịn đi."

Mấy ngày sau đó, Ninh Tri liên tục bôi thơm thơm cho Lục Tuyệt mấy lần.

Có lẽ đối với Lục Tuyệt mà nói, anh thấy chuyện bôi thơm thơm này rất mới mẻ, nhờ đó cô thành công thu hoạch được 516 mặt trời nhỏ. Nhưng mà mấy lần sau đó dù cô có bôi như nào cũng không có thêm mặt trời nhỏ.

Kho hàng nhỏ của Ninh Tri còn 544 mặt trời nhỏ, cộng thêm số mới kiếm được, hiện giờ cô có 1060 mặt trời nhỏ.

Đủ để cô xuyên về quá khứ rồi.

Buổi chiều thứ sáu Ninh Tri chỉ có hai tiết, lúc tan học, cô bảo vệ sĩ lái xe đến nhà Tống Đại Hải.

Không biết vì sao, cô cứ canh cánh trong lòng chuyện Lục Tuyệt vì chân của Tiểu Tống Tụng mà tức giận.

Chiếc xe vẫn như cũ dừng tại đầu hẻm, đường đi bên trong hơi hẹp, xe không qua được.

Lần này, khu vực xung quanh con hẻm rất yên tĩnh, không ồn ào láo nháo như lần trước.

Trong xe, Ninh Tri hạ cửa kính xuống, cô nhìn Tiểu Tống Tụng đang ngồi xổm trước cánh cổng sắt màu đen, cách một cánh cửa, bà lão họ Dư đang ngồi trên chiếc ghế nhỏ mượn ánh chiều tà vá quần áo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!