Ninh Tri nhìn đôi mắt đen láy Lục Tuyệt ngơ ngác mà thuần khiết, cô dở khóc dở cười.
Anh chàng này được lắm, làm sao mà anh tìm được mấy truyện nhạy cảm này nhỉ?
Đối với người mắc chứng tự kỷ, nhận thức của họ về tình dục rất đơn thuần, cũng không có cảm giác xấu hổ. Ninh Tri chỉ nhắc nhở anh một câu, không giảng giải sâu xa thêm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ninh Tri biết, Lục Tuyệt chỉ là muốn cô hạ sốt mà thôi.
"Lần sau không cần tìm trên mạng, anh không hiểu gì có thể hỏi em."
Lục Tuyệt gật đầu đáp: "Không xem chuyện người lớn, hỏi Tri Tri."
Ninh Tri nhìn ánh mắt chân chất của anh, mơ hồ có cảm giác câu này có gì đó không đúng lắm.
Cô vẫn đang sốt, đắp kín chăn, cộng thêm thân nhiệt nóng rực của Lục Tuyệt đang áp vào khiến cô có cảm giác nóng bức khó tả, "Anh nhích ra một chút, em còn chưa khỏi bệnh, đừng lại gần em quá."
Nói xong, trong chăn bông, Ninh Tri dùng tay đẩy anh ra.
Trong nháy mắt, một mặt trời nhỏ ló dạng trên đầu Lục Tuyệt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tay của Ninh Tri khựng lại, cô dở khóc dở cười. Cô vừa mới chạm vào bụng dưới của anh, đúng là nhạy cảm, chỉ chạm nhẹ một cái thôi cũng khiến Lục Tuyệt có phản ứng, anh quá thành thật.
Ninh Tri gọi Bá Vương, "Lần sau cần bao nhiêu mặt trời nhỏ?"
Bá Vương nói với Ninh Tri: "Chủ nhân, lần xuyên không tiếp theo cần tiêu hao 1000 mặt trời nhỏ." Lần trước đó đã tiêu hao mất 800 mặt trời nhỏ, cô nghĩ lần này sẽ tăng gấp đôi, may là không phải vậy.
Ninh Tri cũng không vui nổi, dù sao thì 1000 mặt trời nhỏ cũng khó kiếm, cô có linh cảm sẽ có nhiệm vụ càng khó nhằn hơn nữa đang đợi cô ở phía trước.
Ninh Tri thăm dò hỏi Bá Vương: "Lần sau sau nữa cần tiêu hao bao nhiêu mặt trời nhỏ?"
Bá Vương: "Chủ nhân, tôi cũng không biết."
"Sao cậu lại không biết chứ?"
"Từ sau khi hệ thống được nâng cấp, tôi chỉ có thể xem được số lượng mặt trời nhỏ cần tiêu hao cho lần xuyên không tiếp theo, không có cách nào để xem trước cho lần sau sau nữa, tức là nhiệm vụ lần này hoàn thành thì mới được mở khoá nhiệm vụ tiếp theo." Ninh Tri cau mày, "Tôi còn cần xuyên về quá khứ bao nhiêu lần nữa?"
Giọng sữa của Bá Vương có vài phần chột dạ, nó cũng không biết, "Chủ nhân, chắc cũng không còn nhiều nữa đâu." Ninh Tri không kìm được ý nghĩ muốn tẩn cho nó một trận, "Cậu cái gì cũng không biết, chỉ biết ăn cơm? Không đúng, cậu chỉ biết ăn mặt trời nhỏ?"
Giọng nói sặc mùi sữa của Bá Vương run run, có hơi khó xử, "Tôi còn biết trò chuyện với chủ nhân, còn biết khen ngợi thổi phồng chủ nhân." Ninh Tri không thèm để ý đến nó.
Lần gần đây nhất cô xuyên không là về năm Lục Tuyệt học năm tư tốt nghiệp đại học, tính đến nay mới được hơn một năm. Cho dù không biết còn phải quay lại quá khứ bao nhiêu lần nữa nhưng Ninh Tri cảm thấy con số chắc không nhiều.
Cô nhìn sang Lục Tuyệt, anh sẽ sớm khỏi bệnh thôi.
Nghĩ đến đây, bàn tay Ninh Tri trong chăn đang đẩy Lục Tuyệt chuyển thành áp vào bụng dưới anh, nhẹ nhàng lướt qua lướt lại, phải kiếm 1000 mặt trời nhỏ thôi.
Bởi vì phát sốt, lòng bàn tay Ninh Tri có hơi nóng, Lục Tuyệt mẫn cảm căng cứng bụng, Tri Tri sờ sờ làm anh thấy là lạ nhưng rất thoải mái.
Trong hộp tâm trạng, ba mặt trời nhỏ lập tức nhảy ra.
Ninh Tri chê ít, cô cố ý dùng đầu ngón tay lướt qua lại lưu luyến vùng eo và bụng anh.
Mặt trời nhỏ thứ sáu.
Mặt trời nhỏ thứ mười.....
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!