Trong thư phòng thoang thoảng mùi thơm của bánh ngọt.
Ninh Tri nhìn qua đầu Lục Tuyệt, thấy khung hiển thị trống không, mặt trời nhỏ cũng không ló dạng nữa.
Cô ghé sát tai Lục Tuyệt nhẹ nhàng nói: "Tôi đã xếp hàng đợi rất lâu, mỏi chân quá." Cô nói dối anh, quả thực có rất nhiều khách hàng trong cửa hàng tráng miệng, nhưng cũng không cần phải xếp hàng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ninh Tri lừa gạt anh: "Lục Tuyệt, nếu anh thích ăn, mỗi ngày tôi có thể xếp hàng để mua cho anh."
Cô nhìn chằm chằm vào khung hiển thị trên đầu Lục Tuyệt, tuy nhiên, không có chút phản ứng nào.
Anh không thích ăn? Hay là bánh không ngon?
Nghe nói cô vì mua bánh cho anh mà khổ cực như vậy, anh không vui chút nào sao?
Lục Tuyệt lắc đầu: "Không thích thì đừng xếp hàng."
Anh không thích, cũng không muốn cô xếp hàng.
Ninh Tri hiểu ý anh, xem ra lần này không lấy được mặt trời nhỏ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc này cô mới nhìn về phía cậu bé đang ôm chặt lấy con khủng long bạo chúa, miệng nhỏ nhếch cao: "Bánh dừa, lại đây."
Diệp Trí Cao hít một hơi, hai chân nhỏ dẫm lên nhau vài cái, nhưng không nhúc nhích.
Ninh Tri nghĩ vậy buồn cười, tên nhỏ vẫn có chút nóng nảy: "Có muốn ăn bánh ngọt không?"
Diệp Trí Cao ôm con khủng long bạo chúa trong tay bước tới, giọng nói ngay thẳng nói: "Không phải tôi muốn ăn bánh mà là con khủng long bạo chúa muốn ăn."
"Em xin lỗi anh họ của mình, chị sẽ đưa bánh cho em."
Ninh Tri vươn tay bóp lại khuôn mặt đầy thịt của cậu bé: "Hơn nữa, sau này em không được mắng người khác là kẻ đần nữa, cho dù là anh họ em hay là bạn học trong lớp em, nếu chị phát hiện ra, chị sẽ trói em lại, để trước mặt em mười cái bánh ngọt lớn, để cho em chỉ được ngắm chứ không ăn được."
Ninh Tri rất xấu: "Ồ, còn có em vứt bỏ khủng long bạo chúa đi."
Diệp Trí Cao nhanh chóng ôm lấy con khủng long bạo chúa của mình: "Không thể vứt bỏ khủng long bạo chúa."
Cậu bé mím môi thì thầm với Lục Tuyệt: "Tôi xin lỗi."
Ninh Tri: "Em không phải là con trai sao? Nói nhỏ như vậy, chị hoàn toàn không cảm nhận được sự chân thành trong lời xin lỗi của em."
Diệp Trí Cao ủy khuất, cậu bé cao giọng, âm thanh còn có chút bập bẹ nói: "Thực xin lỗi, tôi không nên mắng anh là kẻ ngốc."
Ninh Tri đẩy chiếc bánh nhỏ chưa chạm tới cho cậu bé: "Ăn đi."
Đôi mắt to đen láy của đứa nhỏ sáng lên.
Ninh Tri đến gần Lục Tuyệt, cố gắng hết sức để tranh công: "Bánh dừa mà mắng anh, tôi sẽ giúp anh dạy dỗ nó." Thấy môi anh có chút khô, cô đưa cốc nước bên cạnh vào tay anh: "Sau này ai chửi mắng anh, tôi sẽ giúp anh dạy cho người đó một bài học."
Cô chạm vào tay Lục Tuyệt, đầu ngón tay anh lạnh ngắt.
Chưa nhận được phản ứng của Lục Tuyệt, vừa ngước mắt lên, Ninh Tri đã nhìn thấy trên đầu Diệp Trí Cao đang ăn bánh xuất hiện một mặt trời nhỏ, không có khung hiển thị, trực tiếp xuất hiện một mặt trời nhỏ.
Một cái nhỏ, không rực rỡ như mặt trời nhỏ của Lục Tuyệt.
Chuyện này là thế nào?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!