Đến bệnh viện, bác sĩ kiểm tra, nói với Ninh Tri rằng chân của Hoắc Hiểu Dương phải phẫu thuật.
"Sau này liệu vết thương trên chân của có cản trở anh ấy đi lại không?" Ninh Tri hỏi bác sĩ.
Bên cạnh cô, Hoắc Hiểu Nguyệt vừa tỉnh dậy, nghe thấy lời nói của Ninh Tri, sắc mặt tái nhợt vì sợ hãi, giọng nói run lên: "Ý cô là anh trai tôi không thể đi được? Không thể, không thể..."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hoắc Hiểu Nguyệt vừa nghĩ tới đây, cô ta muốn ngã quỵ.
"Bác sĩ, ông nhất định phải chữa lành vết thương cho anh trai tôi, làm ơn, ông nhất định phải chữa lành vết thương ở chân cho anh tôi, bất kể tốn bao nhiêu tiền cũng được." Khuôn mặt của Hoắc Hiểu Nguyệt đầy nước mắt, cô ta nhận ra mình đã gây ra họa lớn.
"Hoắc Hiểu Nguyệt, tránh sang một bên, đừng cản đường bác sĩ." Ninh Tri bị cô ta làm cho đau đầu.
"Cô..." Hoắc Hiểu Nguyệt cắn môi, nhìn mặt Ninh Tri, vẫn là im lặng.
Bác sĩ nói với họ: "Bắp chân của bệnh nhân bị gãy xương, giải phẫu có thể quay lại vị trí cũ. Dự kiến trong vòng ba tháng anh ấy không thể đi lại được."
Nghe bác sĩ nói, Ninh Tri biết rằng kết quả lần này đã khác.
Anh ấy cũng bị xe tông, nhưng điều khác biệt là trước đó Hoắc Hiểu Dương bị thương nặng, hai chân không thể đi lại, nhưng lần này, anh ấy chỉ bị gãy xương bắp chân.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng điều mà Ninh Tri không biết là trước kia không có cô đưa Lục Tuyệt đi, Hoắc Hiểu Nguyệt đã lôi kéo Lục Tuyệt, trong cơn tức giận, cô ta đã đẩy Lục Tuyệt ra do nhầm lẫn.
Cảnh tượng này tình cờ bị Hoắc Hiểu Dương nhìn thấy, anh ấy lao tới cứu người, đẩy Lục Tuyệt ra khiến anh ấy bị mất hai chân.
Lần này, người mà Hoắc Hiểu Nguyệt đẩy không còn là Lục Tuyệt nữa mà là Hoắc Hiểu Dương.
May mắn thay, mức độ thương tích của Hoắc Hiểu Dương cũng đã thay đổi.
Hoắc Hiểu Dương được đẩy vào phòng phẫu thuật.
Nhìn thấy cửa phòng phẫu thuật đóng lại, Hoắc Hiểu Nguyệt đứng ở hành lang khóc thầm, lại sợ Ninh Tri mắng là ồn ào.
Ninh Tri đi tới hỏi cô ta: "Cô khóc cái gì?"
"Tôi còn không có phát ra tiếng, cũng không được sao?" Hai mắt Hoắc Hiểu Nguyệt đỏ lên: "Anh của tôi ở bên trong, tôi làm sao có thể không khóc?"
"Anh của cô bây giờ đã như vậy, trách nhiệm là của cô." Ninh Tri không chút thương tiếc nói: "Cô là cố ý, kiêu ngạo, hồ đồ, khóc lóc om sòm, không nhận thức rõ ràng."
Hoắc Hiểu Nguyệt trợn to hai mắt: "Cô..."
"Còn có ngu xuẩn." Khó trách lúc ấy Hoắc Hiểu Nguyệt say rượu, cũng không nói ra tai nạn xe cộ như thế nào.
Bây giờ cho dù cô ta không nói ra, Ninh Tri cũng có thể đoán được, dù sao vừa rồi cô đã nhìn thấy bộ dạng bướng bỉnh và ngốc nghếch của Hoắc Hiểu Nguyệt.
"Tôi nói không đúng sao?"
Ninh Tri chất vấn cô ta: "Có bao giờ cô nghĩ mình sẽ làm gì nếu vết thương của anh trai cô nghiêm trọng hơn, chân không đi được, trở thành người thực vật không?"
"Cô không được phép nguyền rủa anh trai tôi." Hoắc Hiểu Nguyệt không dám tưởng tượng hậu quả lại kinh khủng như vậy.
Thật ra, khoảnh khắc nhìn thấy anh trai ngã xuống, cô ta rất hối hận, lúc đó tim cô ta sợ hãi như ngừng đập, cả người như chìm trong đầm băng.
"Nếu cô không phải cô làm chuyện ngu xuẩn, miệng tôi cũng se, không nói như vậy."
Ninh Tri nhắc nhở cô ta: "Đừng để người khác giật dây, chỉ cần ngoan ngoãn là được. Đôi khi cần vận dụng trí não nhiều hơn. Đầu của cô không phải vật trang trí."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!