Sáng hôm sau, khi trời vừa hửng sáng, Lục Tuyệt đã thức dậy.
Mở mắt ra, trong nháy mắt nhìn thấy khuôn mặt Ninh Tri ở phía trước, hai mắt cô đang nhắm chặt.
Lục Tuyệt chớp chớp mắt, đôi mắt đẹp như hoa đào yên lặng nhìn Ninh Tri.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Làn da của quỷ chị rất trắng.
Lông mi của quỷ chị rất dài.
Chiếc mũi nhỏ của quỷ chị rất khéo.
Miệng quỷ chị hồng hào.
Lục Tuyệt nhìn rất nghiêm túc, cậu lẩm bẩm nói: "Quỷ chị xinh đẹp, là của tôi."
Ánh mắt cậu rơi vào môi Ninh Tri, không thể động đậy. Cậu nhớ hôm đó vào ngày sinh nhật đã chạm vào nơi này.
Mềm và thơm nhẹ.
Lục Tuyệt yên lặng quan sát, cậu mấp máy môi, yên lặng đưa đầu đến gần Ninh Tri, môi cậu gần như chạm vào môi cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Gió lạnh sáng sớm từ khe cửa sổ thổi vào, thổi tung màn cửa sổ màu xanh nhạt, nhẹ nhàng thổi một góc lên, chỉ thấy thiếu niên ngây ngô lén lút dùng môi chạm vào khóe miệng Ninh Tri.
Sau đó, trên mặt cậu lộ ra má lúm đồng tiền nhỏ.
Khi Ninh Tri tỉnh dậy, đã không thấy bóng dáng Lục Tuyệt đâu, có lẽ cậu đã đi chạy bộ buổi sáng.
Không biết qua bao lâu cô mới thấy cậu quay lại.
Bên ngoài gió thổi lớn, cho dù hiện tại Ninh Tri biết không cảm thấy lạnh, cô cũng biết Lục Tuyệt chỉ mặc một chiếc áo nỉ màu đỏ mỏng, nhất định rất lạnh.
Nhưng cậu không hề để ý, sắc mặt tái nhợt, ngay cả môi cũng gần như mất đi màu sắc.
Ninh Tri bước tới, cô nắm tay cậu đang buông thõng ở một bên, lạnh như băng.
Cô cau mày: "Lục Tuyệt, bây giờ trời đang lạnh, em cần mặc quần áo dày."
Cho dù cậu không cảm thấy lạnh, cung không có nghĩa là cậu sẽ không bị ốm vì lạnh.
Lục Tuyệt mím môi, miễn cưỡng khoác lên mình chiếc áo khoác dày màu đỏ.
Ninh Tri híp mắt, cười nói: "Tiểu Tuyệt Tuyệt rất nghe lời."
Lông mi của cậu khẽ run lên, vành tai dưới mái tóc đen có chút ửng đỏ.
Khi cô đến phòng học, Ninh Tri phát hiện ghế bên cạnh Lục Tuyệt vẫn còn trống, cô trực tiếp ngồi vào chỗ trống.
Không bao lâu, Ninh Tri đã nhìn thấy Hoắc Hiểu Nguyệt cầm một cái cặp lồng xinh đẹp bước tới.
Ninh Tri còn nhớ lúc họp lớp, Lý Lỵ nói rằng Hoắc Hiểu Nguyệt luôn mang đồ ăn sáng cho Lục Tuyệt, cho dù Lục Tuyệt nhất quyết không ăn, cô ta vẫn kiên trì.
Ninh Tri phải khâm phục sự kiên trì của cô ta.
Hoắc Hiểu Nguyệt cầm hộp cơm, cô ta đi qua Lục Tuyệt, chuẩn bị ngồi xuống bên cạnh cậu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!