Chương 36: (Vô Đề)

Đột nhiên bị đè xuống, đầu óc Ninh Tri có chút choáng váng, lại chóng mặt.

Cô nhìn Lục Tuyệt bên trên cười: "Anh nặng quá, đè chết tôi."

Ngực của người đàn ông rộng và nặng.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lục Tuyệt trừng mắt, không có dời đi, cũng không muốn dời đi, anh kề cổ lên môi cô, giọng nói trầm thấp như cầu xin: "Còn cắn."

Anh cảm thấy rất thoải mái.

Trước mặt Lục Tuyệt mặt mày sạch sẽ, ánh mắt khao khát, giống như một con chó con không thể chờ đợi, cần được xoa dịu: "Tri Tri cắn, tôi."

Không thể không nói, anh ngẩng đầu lên, lộ ra cái cổ xinh đẹp cùng yết hầu gợi cảm, quả thực khiến người ta muốn làm càn.

Hiện tại Ninh Tri là một người làm càn.

"Cắn anh, cắn anh, anh phải sản sinh ra nhiều mặt trời nhỏ." Ninh Tri sờ sờ tóc mái ngoan ngoãn của Lục Tuyệt, những mặt trời nhỏ trong khung không ngừng hướng về phía cô.

Cô chủ động nghiêng người về phía trước, đôi môi hơi hé mở, cô bắt đầu cọ xát lung tung.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lục Tuyệt nắm chặt tay của Ninh Tri, cố gắng đẩy Ninh Tri về phía mình, tham lam đòi hỏi nhiều hơn, nhiều hơn nữa.

Ban đêm, ánh trăng buông xuống ban công, xung quanh thật yên tĩnh.

Lúc Ninh Tri tỉnh lại, hai mắt thâm quầng, đầu cô còn hơi choáng váng, cô nhớ lúc chiều đã uống rượu với Hoắc Hiểu Nguyệt, lúc sau cô say?

Cô chớp mắt, mượn ánh trăng ngoài cửa sổ, cô dần dần thích ứng với ánh sáng mờ ảo trước mặt.

Lục Tuyệt đâu?

Ninh Tri đang định đứng dậy thì tay cô đột nhiên chạm vào thân thể ấm áp bên cạnh.

Cô quay đầu lại nhìn, trong bóng tối lờ mờ lập tức bắt gặp một đôi mắt sáng ngời ướt át.

Xung quanh tối đến mức cô không thể nhìn rõ vẻ mặt của Lục Tuyệt, cô hỏi anh: "Tôi ngủ lâu chưa?"

Vốn dĩ lúc chiều định đưa Lục Tuyệt đi chơi, nhưng không ngờ cô lại say rượu ngủ đến tối mịt.

Ninh Tri có chút xấu hổ: "Bây giờ mấy giờ rồi? Tôi đưa anh xuống tầng ăn tối."

Lục Tuyệt mím môi, ừ một tiếng.

Ninh Tri vươn tay bật đèn bàn bên cạnh giường, ánh sáng ấm áp sáng lên, làm mờ dần bóng tối trong phòng.

Lúc này Ninh Tri mới nhìn rõ Lục Tuyệt đang nằm trên giường.

Tóc trên trán rối tung, hai mắt ướt át sáng ngời, mí mắt mỏng ửng hồng, da cổ hằn lên vết đỏ dễ thấy, thậm chí cả bộ quần áo thể thao màu đỏ trên người cũng nhăn lại.

Anh như bị bắt nạt một lần nữa, cực kỳ đáng thương.

Ninh Tri:...

Khi ssa rượu, cô có làm gì quá chuyện với anh không?

Mẹ kiếp, cô thật cặn bã?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!