Chương 34: (Vô Đề)

Khu nghỉ mát của nhà họ Hoắc nằm cạnh thành phố D.

Trong xe, Ninh Tri buồn ngủ, hôm nay cô dậy sớm quá, vẫn còn buồn ngủ.

Cô dựa lưng vào ghế xe, toàn thân uể oải, mềm nhũn không muốn nhúc nhích chút nào.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Ngược lại, Lục Tuyệt bên cạnh ngồi ngay ngắn, eo củavanh luôn thẳng tắp, nghiêm nghị nghiêm túc.

Ninh Tri cúi đầu liếc nhìn hai chân dài gần như không còn chỗ để của anh, chỉ nhìn thấy chiếc tất mới cô đưa cho anh vừa rồi nằm dưới lớp quần tây, trên nền đỏ đầy họa tiết đầu chó.

Anh thậm chí còn đi tất mới một cách bí mật.

Mặt khác, vẻ mặt của Lục Tuyệt vô cảm, trông rất lạnh lùng, không hợp với đôi tất sáng màu dễ thương của anh chút nào.

Cô không thể nhịn cười.

Lục Tuyệt quay lại nhìn cô, ánh mắt một mảnh mờ mịt.

Bây giờ Lục Tuyệt so với trước đây đã tiến bộ rất nhiều, bây giờ anh có thể phản ứng khi nghe thấy tiếng cười của Ninh Tri. Sẽ không giống như trước kia, Ninh Tri nói vài câu với anh rồi anh mới đáp lại một câu, hoặc là không để ý tới.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Ninh Tri cười đến híp mắt: "Sao anh lại đáng yêu như vậy."

Lục Tuyệt nhìn cô và không nói gì.

"Tôi có chút buồn ngủ, anh để cho tôi dựa vào một chút." Ninh Tri trực tiếp dựa vào trên vai Lục Tuyệt, căn bản không cho người công cụ Lục Tuyệt có cơ hội phản ứng.

Bờ vai Lục Tuyệt rộng và mạnh mẽ, cương nghị và rắn rỏi hoàn toàn khác với xúc cảm của cô.

Ninh Tri nhéo nhéo bắp thịt trên cánh tay anh: "Anh ngồi quá cao, bà mẹ nó dựa vào không thoải mái."

Lục Tuyệt chớp mắt, vòng eo cao thẳng hơi cúi xuống một chút.

Ninh Tri điều chỉnh tư thế, thoải mái nhắm mắt lại.

Lục Tuyệt không dám nhúc nhích, suốt quãng đường vẫn giữ nguyên tư thế.

Khu nghỉ dưỡng là sản nghiệp của nhà họ Hoắc, đặc biệt các khách sạn của nhà họ Hoắc đều có mặt trên cả nước và rất nổi tiếng.

Hoắc Hiểu Nguyệt biết các bạn học cấp ba đều nhớ đến mình, cô hào phóng trực tiếp hứa chi trả toàn bộ chi phí cho bữa tiệc này, bao gồm ăn uống, ngủ nghỉ.

Các sinh viên khác lần lượt đến sảnh khách sạn, Hoắc Hiểu Nguyệt đã đến rồi, cô ta cho người sắp xếp phòng bàn, chuẩn bị dùng cơm trưa.

Nhiều người vây quanh nói: "Hiểu Nguyệt, từ sau kỳ thi đại học, chúng ta đã không gặp nhau mấy năm rồi, cậu còn đẹp hơn nữa."

"Lần này cậu trở về, cậu ở đây lâu? Hay là tiếp tục đi du học ở nước ngoài?"

"Hiểu Nguyệt, nếu không có cậu, sợ rằng mình sẽ không có cơ hội vào trong khách sạn này."

Hoắc Hiểu Nguyệt nghe mọi người khen ngợi, cằm hơi nâng lên, vẻ mặt kiêu ngạo: "Không có chuyện gì, mọi người thích thì có thể ở đây thêm vài ngày, cứ nói tên tớ là được."

Bên cạnh, một cô gái với mái tóc xoăn, trang điểm đậm, mặc váy màu đỏ đẩy những người khác bên cạnh Hoắc Hiểu Nguyệt ra, xoay người ngồi xuống bên cạnh Hoắc Hiểu Nguyệt, trên mặt lộ rõ nụ cười nịnh nọt.

"Hiểu Nguyệt, cậu đã ở nước ngoài nhiều năm như vậy, tớ rất nhớ cậu, nhưng tiếc là cậu đã đổi số điện thoại, tớ không thể liên lạc được với cậu."

Người phụ nữ trang điểm đậm là Lý Lỵ nói xong, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra: "Số điện thoại hiện tại của cậu là gì? Tớ thêm cậu vào danh bạ, rảnh chúng ta hẹn nhau đi mua sắm, giống như trước đây, cậu muốn làm gì tớ đều làm cùng cậu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!