Không kịp đề phòng, Ninh Tri ngã lên người Lục Tuyệt, môi cô áp chặt vào cổ Lục Tuyệt.
Phía dưới ngây thơ, thú con nặng nề hừ một tiếng, không biết có phải đang bị đè ép hay không.
Lúc này, cửa phòng đột nhiên bị mở ra.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mẹ Lục đứng ở cửa, nhìn cảnh tượng trước mặt mà chết lặng.
"Các con... Mẹ..." Mẹ Lục ngạc nhiên, vui mừng, trên mặt đều là vui sướng, bà quên mất mình định nói gì.
Ninh Tri xấu hổ một hồi, không ngờ lại bị mẹ Lục nhìn thấy thời khắc mập mờ như vậy, tuy rằng cô và Lục Tuyệt không làm gì, nhưng tư thái thân mật của cô và Lục Tuyệt chắc chắn sẽ khiến người ta phải suy nghĩ nhiều hơn.
Mẹ Lục nhanh chóng phản ứng lại: "Vừa rồi mẹ định nói cái gì, quên mất rồi, mẹ về nghĩ lại, mẹ về còn muốn..."
Bà mỉm cười rồi lập tức lùi ra ngoài, đóng cửa lại.
Ánh mắt mẹ Lục tràn đầy vui mừng, trở về phòng với nụ cười trên môi, nói với ba Lục: "Lúc trước, tôi còn cho rằng thái độ của Ninh Tri đối với Tiểu Tuyệt đột nhiên thay đổi lớn, nhất định sẽ có động cơ xấu."
Ba Lục nhướng mày, "Bây giờ, bà thay đổi cách nhìn sao?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, mẹ Lục vui mừng: "Tôi cảm thấy là con bé đơn thuần là thích Tiểu Tuyệt."
Cửa bị đóng lại, Ninh Tri đỏ mặt xấu hổ, cô không ngờ Lục Tuyệt lại chủ động như vậy, hơn nữa mẹ Lục xuất hiện, anh cũng không buông tay.
Cũng đúng, Lục Tuyệt căn bản không biết ngại ngùng hay xấu hổ là gì.
Cô muốn ngẩng đầu, nhưng bàn tay to lớn của anh vẫn đặt ở sau đầu cô.
"Lục Tuyệt." Ninh Tri không nhìn thấy, khuôn mặt lạnh lùng và trắng bệch của Lục Tuyệt mờ mịt lộ ra, có phần tham lam.
Anh cau mày, giữa hai lông mày lộ ra vẻ không kiên nhẫn: "Hôn, hôn lại."
Ninh Tri chỉ có thể cúi đầu.
Môi cô chạm nhẹ vào yết hầu của anh, hết lần này đến lần khác, mặt trời nhỏ trên đầu Lục Tuyệt cũng ló ra từng cái một, xếp hàng bay tới chỗ Ninh Tri.
Ánh vàng lấp lánh khiến Ninh Tri híp mắt vui vẻ.
Khai phá tiểu bảo bối, cô là người giỏi nhất.
Cho đến khi mặt trời nhỏ thứ mười lăm xuất hiện, rồi không còn nữa.
Thu hoạch mặt trời nhỏ xong, Ninh Tri ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy Lục Tuyệt ngẩng đầu, đôi mắt đẹp như hoa đào mờ mịt nhìn lên trần nhà, bàn tay buông thõng bên hông nắm chặt rồi buông ra.
Chỗ yết hầu ngứa ngáy đến mức anh liên tục nuốt vào.
Khuôn mặt tuấn tú của anh đỏ bừng, đôi mắt ửng đỏ, ngay cả cần cổ cũng ửng hồng, không biết là do sốt nhiệt độ cơ thể cao hay là xấu hổ.
Cảm nhận được sự dừng lại của Ninh Tri, anh đưa mắt nhìn cô, lẩm bẩm nói: "Muốn nữa."
Ninh Tri qua cầu rút ván, cười nói: "Không nên tham lam."
Lục Tuyệt nhếch môi, dùng đầu ngón tay chạm vào yết hầu mà Ninh Tri vừa mới chạm vào, nhưng lại không có cảm giác gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!