Chương 30: (Vô Đề)

Trong ánh sáng lờ mờ, Ninh Tri mở to mắt.

Cô đưa tay chạm vào môi mình, giống như còn chút tê.

Ninh Tri mím môi thật mạnh, cô quay đầu lại nhìn Lục Tuyệt đang nằm bên cạnh, anh vô duyên vô cớ hôn môi cô, nhất định là nhìn thấy Tống Cảnh Thương và hoa khôi trường hôn môi, sau đó học theo.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Quả nhiên, đứa trẻ ngoan vẫn bị dạy hư.

Ninh Tri liếc nhìn kho nhỏ của mình, chỉ còn lại bốn mặt trời nhỏ, cô phát hiện lần này trở về cứu Lục Tuyệt vậy mà tiêu tốn tổng cộng 36 mặt trời nhỏ.

Mặt trời nhỏ không đủ dùng.

Ninh Tri gọi Bá Vương: "Lần sau quay lại tôi cần bao nhiêu mặt trời nhỏ?"

Đối với việc lần này tiêu tốn nhiều mặt trời nhỏ hơn, cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý.

Bá Vương cẩn thận nói với cô: "Chủ nhân, lần sau sẽ phải tốn 50 mặt trời nhỏ." Ninh Tri thầm hít một hơi, khá lắm, lần này còn có hơn 20 mặt trời!

"Cậu cho rằng đây là trò chơi Plants và Zombie sao? Cậu cho rằng Lục Tuyệt trước mặt là hoa hướng dương, có thể không ngừng sinh sản ra mặt trời nhỏ sao? Anh ấy có thể sản sinh nhiều mặt trời nhỏ như vậy sao?" 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Bá Vương: "Chủ nhân, sau này cần thêm nhiều mặt trời nhỏ nữa, tôi có thể nói cho cô biết." Đã có đối lập, chủ nhân sẽ thấy rằng mặt trời nhỏ cần thiết bây giờ chỉ là một phần nhỏ.

"Cậu câm miệng, bây giờ đừng nói cho tôi biết."

Ninh Tri có một linh cảm chẳng lành, cô lo lắng mình sẽ khóc khi biết số liệu. Còn không bằng đến lần đó nói cho cô biết, ít nhất là không làm cô nản lòng.

Ngày hôm sau, khi Ninh Tri tỉnh dậy, cô thấy Lục Tuyệt đã thức dậy, anh thay một bộ đồ thể thao màu đỏ, chuẩn bị chạy bộ buổi sáng.

Phải nói rằng Lục Tuyệt đẹp trai, vóc dáng cao ráo, anh nhìn rất hợp với bộ đồ thể thao màu đỏ, màu đỏ rất hợp với anh.

Cô ngồi trên giường mê mẩn nhìn anh.

Lục Tuyệt đặt quần áo đã thay chỉnh tề vào vị trí cố định, thậm chí còn đặt giày của mình vào một vị trí cố định trên giá giày.

Mỗi bộ quần áo, mỗi đôi giày dường như đã ghi dấu trong tâm trí anh, anh luôn ghi nhớ nó đặt ở đâu.

Ninh Tri ngưỡng mộ tích cách sạch sẽ và gọn gàng của Lục Tuyệt.

Cô hoàn toàn trái ngược với anh, cô thường thích tiện tay ném quần áo của mình, nếu không có người giúp việc phụ giúp thì quần áo của cô đã chất thành núi, rất lộn xộn.

Lúc này, Lục Tuyệt quay lại, nhìn cô.

Ninh Tri cong môi: "Chào buổi sáng."

Lục Tuyệt ngơ ngác nhìn cô, rồi anh bước tới.

Trong khi Ninh Tri đang ngạc nhiên, Lục Tuyệt cúi xuống, ghé sát vào cô.

"Sao vậy?" Khuôn mặt của Lục Tuyệt phóng to trước mặt cô, đôi mắt đẹp như hoa đào của anh nhìn chằm chằm cô.

Đúng, đang nhìn chằm chằm, như xuyên thấu cô nhìn gì đó, ánh mắt vô hồn và khó hiểu.

Lục Tuyệt đưa tay ra, chạm vào mặt Ninh Tri.

Ninh Tri cảm thấy ngón tay mảnh khảnh của anh vuốt ve lông mày và mũi của cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!