Chương 26: (Vô Đề)

Sau khi thu hoạch một đợt mặt trời nhỏ, Ninh Tri hài lòng.

Bây giờ trong kho nhỏ của cô đã có 30 mặt trời nhỏ, mà cô có thể đổi để cứu Lục Tuyệt.

"Đi thôi, tôi đưa trở về phòng." Tiểu ngốc sững sờ tại chỗ, bị cô làm cho sợ hãi sao?

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nhưng vừa rồi anh không ngừng bắn ra mặt trời nhỏ, rõ ràng là thích cô sờ cằm anh, thậm chí là hôn lên cằm anh.

Lưng áo Lục Tuyệt thẳng tắp, thân thể căng thẳng, trong đầu toàn âm thanh buồn bực ôm Ninh Tri đi vào trong phòng.

Ninh Tri dựa vào trong ngực của Lục Tuyệt, ngực rộng và cường tráng, tựa vào rất thoải mái: "Lục Tuyệt, cứ đặt tôi lên ghế sô pha là được."

Lục Tuyệt ôm Ninh Tri đứng trước ghế sô pha, không nhúc nhích.

"Anh thả tôi xuống đi." Ninh Tri thúc giục.

Lục Tuyệt mím môi mỏng, vẫn không nhúc nhích.

Ninh Tri ngẩng đầu nhìn anh: "Làm sao vậy?"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lúc này, Lục Tuyệt cúi đầu, ghé sát cằm vào cô: "Còn, gần gũi."

Ninh Tri:...

Lục Tuyệt nhìn Ninh Tri, chậm rãi nói: "Cô gần gũi, tôi muốn gần gũi."

Bắt gặp đôi mắt đen kịt sạch sẽ của anh, khuôn mặt Ninh Tri nóng bừng, cô đột nhiên có ảo tưởng rằng mình đã kết bạn với một đứa trẻ ngoan và học cách làm điều xấu.

"Anh thích những gì tôi đã làm với anh vừa rồi?" Ninh Tri hỏi anh.

Lông mi đen dài của anh vểnh lên, anh kiên trì cúi đầu xuống, chiếc cằm thanh tú kề sát vào Ninh Tri, trầm giọng đáp: "Ừ."

Ninh Tri vươn tay sờ cằm, nhưng mặt trời nhỏ không hề xuất hiện.

Cô nghĩ đến điều gì đó, ngẩng đầu lên nói với anh: "Nếu anh cười, tôi mới có thể gần gũi anh, nếu không tôi làm cũng vô dụng."

Lục Tuyệt chớp mắt, ngây người nhìn cô.

"Cười đi." Ninh Tri nhếch khóe môi lên: "Anh không phải thích tôi hôn cằm của anh sao? Vậy anh cười một cái."

Cô đến gần anh, môi gần như đặt trên cằm anh, cô dụ dỗ: "Nhanh lên."

Môi mỏng Lục Tuyệt hơi nhếch lên, có chút cứng ngắc, trên khuôn mặt lạnh lẽo trắng bệch hiện lên một má lúm đồng tiền nhỏ.

Khuôn mặt tuấn tú,  lạnh lùng cô độc, đột nhiên có chút ngây thơ trẻ con.

Trái tim của Ninh Tri như bị chọc nhẹ, có chút ngứa ngáy.

Môi Ninh Tri chậm rãi chạm nhẹ vào cằm của anh, cô nhìn thấy một mặt trời nhỏ xuất hiện trong khung của Lục Tuyệt.

Bị ép ra một lần nữa.

Hơi thở thơm tho ấm áp rơi tất vào mặt Lục Tuyệt, má lúm đồng tiền nhỏ trên mặt cũng sâu hơn một chút.

Ninh Tri lại chạm nhẹ một cái, mặt trời nhỏ thứ hai xuất hiện.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!