Chương 21: (Vô Đề)

Ninh Tri luôn cho rằng Tiểu Lục Tuyệt thiếu thốn tình cảm, cho dù có nhớ tới cô thì vẫn chỉ là ấn tượng nhẹ mà thôi.

Mà bây giờ, cô chợt nhận ra rằng cậu không chỉ nhớ đến cô, mà còn rất mong được gặp lại cô.

Ninh Tri cảm thấy chóp tim dường như bị bàn tay nhỏ béo chọc nhẹ vào hết lần này đến lần khác, ah, Tiểu Lục Tuyệt sao lại đáng yêu như vậy.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nhìn thiếu niên đang ngồi xổm dưới chân cô, Ninh Tri nhịn không được đưa tay sờ sờ đầu của cậu, tóc mỏng mềm mại nhu nhuận dính vào trán của cậu.

"Xin lỗi chị đến muộn." 

Cô không biết rằng cậu sẽ đợi cô.

Lục Tuyệt không trả lời, lần đầu tiên cậu chủ động vươn tay nắm lấy cổ tay Ninh Tri, khàn giọng nói: "Tha thứ chị."

Hai bàn tay mập mạp từng có thịt giờ thành ngón tay thấy rõ xương, ngón tay thon dài rắn chắc, Ninh Tri để cho cậu nắm, cô cười híp mắt: "Dễ dàng tha thứ cho chị như vậy?"

Lục Tuyệt rũ mắt xuống, không đáp lại.

Bây giờ có nắng gắt thì cô cũng không sợ, nhưng Lục Tuyệt thì không, ở nhiệt độ cao như vậy rất dễ bị cảm nắng.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Ninh Tri kéo Lục Tuyệt rời đi: "Chị đưa em về nhà họ Lục."

Lúc này, nhà họ Lục đang lâm vào hỗn loạn.

Mẹ Lục biết Lục Tuyệt bị lạc thì suýt ngất xỉu, ba Lục phái rất nhiều người đi tìm Lục Tuyệt, sắc mặt cũng rất khó coi.

"Tiên sinh, camera giám sát thu lại được thiếu gia đã lên xe buýt. Chúng tôi cũng đã kiểm tra video của xe buýt và tìm kiếm khu vực xung quanh nơi thiếu gia xuống."

"Các người phải tìm thấy Tiểu Tuyệt càng sớm càng tốt." Hai mắt mẹ Lục đỏ hoe, khóe mắt sưng lên, rõ ràng đã khóc rất lâu.

Chỉ cần nghĩ đến Lục Tuyệt ở bên ngoài một mình, mẹ Lục luôn thấy bất an.

Bên cạnh, Lục Thâm Viễn mặc quần áo chỉnh tề trấn an: "Em trai nhất định sẽ không sao."

Mẹ Lục lau nước mắt trên khóe mắt: "Tiểu Tuyệt không biết tránh xe trên đường. Tôi không thể tưởng tượng nếu nó chạy trên đường, nó không thích nói chuyện, nó sẽ không hỏi người khác đường đi và xin giúp đỡ..."

Mẹ Lục càng nghĩ càng sợ hãi.

"Em trai rất thông minh. Vui chơi bên ngoài chán rồi, nhất định sẽ về nhà." Lục Thâm Viễn bảo người giúp việc pha một tách trà sâm cho mẹ Lục để an thần, sau đó cậu ta ngồi yên lặng không gây chuyện.

Trái tim mẹ Lục siết chặt lại, nghĩ đến đứa con trai út của mình có thể bị thương hoặc gặp phải kẻ xấu, khóe mắt bà lại ươn ướt.

Ba Lục tuấn nhã sắc mặt nghiêm nghị, trong mắt hiện lên vẻ đau khổ: "Bà yên tâm, tôi nhất định sẽ đưa con trai về. Trưa nay bà ăn gì tôi cho nhà bếp nấu món gì đó cho bà."

"Tôi ăn không vào." Trong giọng mẹ Lục còn tiếng nức nở: "Tiểu Tuyệt chắc cũng chưa ăn gì. Nếu đói thì phải làm sao? Cũng không biết nó có đem tiền không nữa."

Ba Lục cũng lo lắng cho con trai, mặt mày trùng xuống khi nghe vợ nói.

"Em trai sẽ không sao đâu." Giọng điệu của Lục Thâm Viễn chắc chắn, như muốn trấn an ba mẹ, cũng như muốn trấn an chính mình.

"Đúng vậy, Tiểu Tuyệt nhất định không xảy ra chuyện gì." Bình thường mẹ Lục không tin vào ma quỷ, nhưng giờ nội tâm bà không thể không cầu xin Chúa phù hộ con trai mình về nhà an toàn.

Vừa rồi Ninh Tri đã tiêu tốn mười mặt trời nhỏ làm thí nghiệm, bây giờ cô chỉ còn lại năm mặt trời nhỏ, vì vậy cô không thể lãng phí thêm nữa.

Bây giờ cô và Lục Tuyệt đang cách biệt thự của nhà họ Lục hơn chục trạm xe buýt, cũng không biết làm cách nào mà Lục Tuyệt đến được đây.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!