Chương 20: (Vô Đề)

Lần trước, Lục Tuyệt thậm chí còn cao chưa tới ngực cô, nhưng bây giờ, cậu đã là thiếu niên cao hơn cô.

Ninh Tri cảm thấy thật thần kỳ, cô đang nhìn chồng nhỏ của mình lớn lên!

"Lục Tuyệt, em có nhớ chị không?" Ninh Tri cố gắng thăm dò.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Đối với cô mà nói, lần cuối cùng cô nhìn thấy Tiểu Lục Tuyệt chỉ là cách đây vài ngày, đối với cậu, đã là vài năm.

Cậu thiếu niên Lục Tuyệt ngước mắt lên nhìn cô một cái, nhưng không trả lời, thậm chí còn rút tay ra khỏi tay Ninh Tri.

Ninh Tri sững sờ, Tiểu Lục Tuyệt không nhớ cô sao?

Ninh Tri có chút mất hứng: "Sao em lại ở đây? Tài xế đâu?"

Khi Lục Tuyệt ra ngoài sẽ luôn có tài xế đưa đón, nhưng sao bây giờ cậu lại ở một mình trên đường?

Những người tự kỷ thích mấy thứ tròn, bánh xe di chuyển nhanh trên đường thường thu hút sự chú ý của họ, hơn nữa họ không biết cách tránh xe, việc để họ bên ngoài một mình quá nguy hiểm.

Ninh Tri nhíu mày: "Mẹ em biết em ra ngoài chứ?"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lục Tuyệt nhếch môi, một lúc sau mới nói: "823."

Bây giờ cậu là một thiếu niên thời kỳ phát triển, giọng nói khàn khàn, không giống giọng nói trầm ấm sau này.

"Cái gì 823?" Ninh Tri không hiểu ý của cậu.

Hai mắt Lục Tuyệt rũ xuống, lông mi dài khẽ run, nước da trắng nõn lạnh lùng, lông mày khẽ cau lại, trên mặt tràn đầy bất mãn, lại có chút ủy khuất.

Rất giống cậu nhóc đáng thương.

Trái tim của Ninh Tri như bị đầu ngón tay khẽ chọc vào, mềm mại.

Cô nhẹ giọng, hỏi cậu lần nữa: "Em có thể cho chị biết 823 có nghĩa là gì không?"

"823 ngày." Lục Tuyệt nhướng mắt, đôi mắt đen sạch sẽ yên lặng nhìn cô.

Ninh Tri nhất thời không đáp lại.

Lục Tuyệt lại cụp mắt xuống, không để ý đến cô.

Ninh Tri không hiểu ý của cậu, cô hỏi cậu: "Lục Tuyệt, em đi ra ngoài bao lâu rồi? Em tự đi ra ngoài sao?" Mẹ Lục có lẽ sẽ không để Lục Tuyệt ra ngoài một mình.

"Chính mình." Giọng nói của Lục Tuyệt trở nên khàn khàn.

Cậu dường như biết rằng giọng nói của mình đã trở nên kỳ lạ, khó nghe, vừa đáp lại, cậu lập tức mím môi.

Một mình cậu đến đây?

Ninh Tri nhíu mày: "Chị đưa em về nhà họ Lục, trong nhà nhất định rất lo lắng cho em."

Lục Tuyệt không đáp lại, cũng không cự tuyệt.

Không biết Lục Tuyệt đi ra ngoài đã bao lâu rồi, hiện tại trời nắng gắt, Ninh Tri thấy môi cậu rất khô.

"Em khát không, chị đi mua nước cho em." Ninh Tri đột nhiên nghĩ tới trên người không có tiền: "Trên người em có tiền không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!