Hoắc Hiểu Nguyệt kinh ngạc nhìn Ninh Tri đến gần Lục Tuyệt, thậm chí cô ta còn thấy môi Ninh Tri chạm vào tai Lục Tuyệt.
Lục Tuyệt không cự tuyệt, cũng không né tránh!
Giống như lời của mẹ Lục nói, Lục Tuyệt chỉ để Ninh Tri đến gần.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hoắc Hiểu Nguyệt đã theo dõi Lục Tuyệt từ khi học tiểu học. Cô ta biết Lục Tuyệt không thích bị người khác đụng vào đến mức nào.
Anh không nói chuyện với bất cứ ai, bên cạnh cũng không có bạn bè.
Mãi cho đến cuối cấp ba, cô ta nghĩ rằng sau này Lục Tuyệt sẽ một thân một mình.
Cả đời đều lặng lẽ, đơn độc.
Nếu lúc trước không xảy ra chuyện đó, cô ta không đi nước ngoài, cô ta sẽ cố gắng kết hôn với Lục Tuyệt, dù sao, cô ta cũng không bao giờ tìm thấy một người đẹp trai như Lục Tuyệt.
Mà bây giờ, Lục Tuyệt không chỉ kết hôn, mà có vẻ như cả hai có thể hòa hợp với nhau?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hoắc Hiểu Nguyệt kinh ngạc.
Tai anh nóng lên, có chút ngứa ngáy, mí mắt Lục Tuyệt hơi run lên, lông mi dài vểnh lên cũng rung theo.
Không được đáp lại, Ninh Tri khẽ hừ bên tai anh, tay vỗ vỗ vai anh, bảy mặt trời nhỏ vui vẻ lao về phía cô, nháy mắt cô thu lại.
Lục Tuyệt không liếc mắt nhìn Hoắc Hiểu Nguyệt một cái, giọng nói khàn khàn, nặng nề: "Không biết tôi."
Tôi không biết.
"Không biết?" Vẻ khó chịu một giây trước còn đè trong ngực Ninh Tri bỗng nhiên biến mất, cô nhìn Hoắc Hiểu Nguyệt, đối phương lập tức giống như một túi thuốc nổ, khuôn mặt tức giận.
"Tuy cậu tên là Lục Tuyệt, nhưng cậu cũng không cần vô tâm, lạnh lùng như vậy. Tớ và cậu là bạn học từ tiểu học đến cấp ba, học cùng bao nhiêu năm như vậy, vậy mà cậu vẫn không biết tớ sao?" Hoắc Hiểu Nguyệt hận không thể đến lắc đầu Lục Tuyệt, tại sao không đặt cô ta vào đầu anh.
Cho dù không thích cô ta thì tình bạn cùng lớp bao nhiêu năm cũng vô ích sao.
Nhìn thấy Hoắc Hiểu Nguyệt đỏ bừng mặt vì tức giận, Ninh Tri kìm lại nụ cười nơi khóe miệng, cô nói: "Thực xin lỗi, cô cũng biết tình huống của Lục Tuyệt rất đặc biệt, đừng để ý, cảm ơn Hoắc tiểu thư hôm nay đến thăm bạn cùng lớp là anh ấy."
Hoắc Hiểu Nguyệt nhẹ giọng chất vấn Ninh Tri: "Cô đang ở đây âm thầm đắc ý?"
Ninh Tri nhếch môi: "Tôi không hiểu Hoắc tiểu thư đang nói cái gì."
Cho dù Hoắc Hiểu Nguyệt nhìn Ninh Tri như thế nào cũng cảm thấy không vừa mắt, cô ta cảm thấy đối phương chỉ có thanh tú, không xứng với Lục Tuyệt: "Cho dù cô có thể đến gần và chạm vào Lục Tuyệt, cũng không có nghĩa gì cả. Anh ấy cũng không thích cô."
Bệnh nhân tự kỷ thiếu khả năng nhận thức về tình cảm, ngay cả với ba mẹ của họ, họ cũng phớt lờ và đối xử lạnh lùng chứ đừng nói đến những người khác.
Hoắc Hiểu Nguyệt không cho rằng Lục Tuyệt sẽ thích Ninh Tri.
"Anh ấy có thích tôi hay không, không cần cô lo lắng." Ninh Tri ung dung trả lời: "Dù sao thì, Lục Tuyệt nhất định không thích cô."
Hoắc Hiểu Nguyệt phồng mặt: "Cô nói chuyện sao lại khiến người khác chán ghét như vậy."
Giọng điệu của Ninh Tri bay bổng, tiếp tục đâm chọc cô ta: "Lục Tuyệt chỉ thích nghe tôi nói."
Giây tiếp theo, cô nghe thấy Hoắc Hiểu Nguyệt tức giận nói: "Anh trai tôi đã cứu mạng Lục Tuyệt."
Ninh Tri sững sờ, anh trai của Hoắc Hiểu Nguyệt cứu Lục Tuyệt?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!