Chương 16: (Vô Đề)

Quản gia tìm thấy tiểu thiếu gia trong tủ quần áo, ông ấy nghe thấy tiếng lầm bầm của tiểu thiếu gia từ trong tủ truyền ra.

Mở cửa tủ ra, quản gia nhìn thấy cậu đang ngồi một mình trong tủ: "Tiểu thiếu gia, sao cậu lại trốn trong tủ?"

Vừa rồi những người giúp việc không tìm thấy tiểu thiếu gia, họ lo lắng đến mức suýt chút nữa gọi cho phu nhân và ông chủ.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Tối nay phu nhân và ông chủ không có ở đây. Phòng bếp đã chuẩn bị xong bữa tối. Tiểu thiếu gia, đến giờ ăn cơm rồi." Thái độ của quản gia vô cùng ôn hòa.

Tiểu Lục Tuyệt không để ý đến quản gia.

Ninh Tri dỗ dành cậu: "Tiểu Tuyệt Tuyệt, chúng ta đi ra ngoài đi, chân của chị ngồi đến mức tê rần rồi."

Cô nắm tay cậu.

Tiểu Lục Tuyệt không hề chống cự, ngoan ngoãn theo Ninh Tri ra khỏi tủ.

Nhìn quản gia đóng cửa tủ lại, Ninh Tri nói với Tiểu Lục Tuyệt: "Sau này em đừng trốn trong tủ nữa, chị sợ lần sau rất khó tìm được Tiểu Tuyệt Tuyệt."

Tiểu Lục Tuyệt không đáp lại.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Một lúc sau, Ninh Tri mới nghe thấy cậu bé bên cạnh lên tiếng: "Không, trốn."

Ninh Tri nhịn không được xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu: "Tiểu Tuyệt Tuyệt sao lại nghe lời như vậy?"

Đôi mắt rũ xuống của Tiểu Lục Tuyệt khẽ run lên, vành tai mềm mại đỏ lên.

Mẹ Lục và ba Lục đều không có ở nhà, ngoài những người giúp việc, chỉ có một bóng người nhỏ bé đang yên lặng ăn cơm trong phòng ăn rộng lớn.

Bên cạnh cậu là Ninh Tri, không ai có thể nhìn thấy cô.

"Tiểu Tuyệt Tuyệt, em nên ăn chút rau quả." Hóa ra từ nhỏ cậu bé đã rất kén ăn.

Trước đây cô đã phát hiện Lục Tuyệt là một người rất kén ăn, nhưng cô không uốn nắn được, bây giờ có cơ hội, cô phải bắt đầu dạy dỗ chồng mình ngay từ khi còn nhỏ.

Ninh Tri ghé vào tai Tiểu Lục Tuyệt dọa cậu: "Trẻ con không ăn rau sẽ không cao thêm."

Tiểu Lục Tuyệt im lặng ăn cơm.

"Sau này em không muốn cao hơn chị sao?" Ninh Tri cười nói: "Chị rất thích con trai cao." Lục Tuyệt khi lớn lên sẽ rất cao, cô nhìn anh cần phải ngẩng đầu lên.

Người giúp việc đứng nhìn Tiểu Lục Tuyệt ăn cơm.

Đột nhiên, cô ấy nhìn thấy tiểu thiếu gia vốn luôn không thích ăn rau quả, vậy mà đưa tay gắp cà rốt bào vụn trong nước sốt bên cạnh.

Nữ giúp việc cảm thấy khó tin.

Bình thường phu nhân vừa dỗ vừa ép, tiểu thiếu gia cũng không muốn ăn một chút, không ngờ hôm nay cậu lại chủ động ăn hết.

Hai hàng lông mày nhỏ của Tiểu Lục Tuyệt nhíu chặt lại, đôi mắt to đen láy đầy vẻ chán ghét, nhưng cậu vẫn chịu khó ăn cà rốt thái sợi.

"Giỏi quá, ăn thêm vài miếng nữa đi." Ninh Tri cảm thấy trẻ con dễ dỗ hơn.

Người giúp việc bên cạnh sửng sốt một lúc, cô ấy nhìn thấy tiểu thiếu gia đang cau mày ăn cà rốt thái sợi.

Không nhịn được, người giúp việc cao hứng nhanh chóng nói với quản gia.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!