Chương 13: (Vô Đề)

Đây không phải lần đầu tiên Ninh Tri ôm Lục Tuyệt, mà trước đó, cô đã ôm Tiểu Lục Tuyệt, thân hình nhỏ bé, nhiều da thịt, có mùi sữa.

Bây giờ, trong vòng tay cô là Lục Tuyệt đã trưởng thành.

Hoàn toàn khác với khi còn bé, thân thể cường tráng, hơi thở mát lạnh, khuôn mặt nóng bỏng áp vào cổ cô, Ninh Tri cảm thấy làn da nơi đó sắp bị bỏng.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Anh có muốn uống nước không?" Ninh Tri mấp máy môi, cô cảm thấy hơi khát.

Đầu của Lục Tuyệt cọ vào hõm vai Ninh Tri, giống như một con bọ nhỏ không an phận, không ngừng di chuyển: "Mát, cô."

Anh cảm thấy cô mát sao?

Ninh Tri cảm thấy kỳ quái: "Lục Tuyệt, vừa rồi anh uống bao nhiêu rượu?"

Đôi mắt đen nháy của Lục Tuyệt trở nên ẩm ướt, vẻ mặt ngơ ngác: "Hai."

Hai ly?

Ninh Tri không khỏi nhíu mày.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cô không uống rượu, vừa rồi khi người giúp việc đang rót rượu cho mọi người, cô đã yêu cầu người hầu bỏ qua cô và Lục Tuyệt, không có ly rượu nào ở chỗ bọn họ.

Có người cố tình cho Lục Tuyệt uống rượu?

Sắc mặt Ninh Tri chìm xuống.

Lúc này, bàn tay của Lục Tuyệt vòng qua eo cô siết chặt hơn, giống như anh muốn mình có thể dính chặt vào cô.

Ninh Tri bị ôm gần như thở không nổi, cô nhẹ nhàng dỗ dành anh: "Rất nóng sao? Ngoại trừ nóng ra, còn chỗ nào không thoải mái không?"

Cô cố thoát ra khỏi vòng tay của anh: "Tôi ở cùng anh một lát thôi, khi tỉnh lại mùi rượu sẽ hết."

Lục Tuyệt không trả lời.

Ninh Tri không còn lựa chọn nào khác đành phải đưa tay ôm lấy cổ anh, vừa mới nâng dậy, cô đã nhìn thấy ba mặt trời nhỏ trong khung trên đầu Lục Tuyệt.

Dưới ánh mắt của cô, một cái khác lại xuất hiện.

Ninh Tri trợn tròn mắt.

Bốn cái!

Cô không biết chuyện gì đang xảy ra, chẳng lẽ Lục Tuyệt thích uống rượu?

Ninh Tri ôm lấy mặt anh, cẩn thận dò xét, nước da trắng lạnh đỏ lên, đôi mắt đào hoa trở nên đen bóng, lúc này nhóc mọt sách không sợ hãi mà nhìn cô, đôi mắt ẩm ướt sạch sẽ phản chiếu thân ảnh của cô.

"Ôm tôi." Giọng Lục Tuyệt khàn khàn, giống như không hài lòng vì cô không cho anh ôm.

Nhìn mặt trời nhỏ trên đầu, tâm trạng Ninh Tri đang rất tốt, nhưng nghĩ đến việc anh uống rượu mà vui vẻ, cô lên tiếng dạy bảo anh: "Uống rượu là hành vi không tốt, sau này anh không được đụng vào."

Cũng may lần này cô ở bên cạnh anh, nếu lần sau anh say, người xấu có thể dễ dàng bắt cóc anh đi.

Ninh Tri đau lòng, "Con trai khi ở bên ngoài nên tự bảo vệ mình!"

Cô đưa tay sờ lên gương mặt xuất chúng của Lục Tuyệt: "Biết không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!