Khi cô mở mắt ra, Ninh Tri dần dần lắc đầu, cô đã trở lại.
Cô nhìn Lục Tuyệt bên cạnh, anh ngủ rất ngon, nằm thẳng tắp, không giống cô, thích ôm chăn mền ngủ, còn thích cọ xát lung tung.
Ninh Tri liếc mắt nhìn thời gian, lúc này cách khi đó mấy ngày, hiện tại mới trôi qua hone mười phút, xem ra, cô thay đổi một chút, ở bên đó đã trôi qua một ngày, hiện tại mới có năm phút.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nếu cô ở đó một tháng, tương đương một trăm năm mươi phút ở đây.
Ninh Tri biết được, mỗi lần cứu Tiểu Lục không biết mất bao nhiêu thời gian, đến đó vào ban đêm là lựa chọn tốt nhất.
Ngày hôm sau, bầu trời tối tăm mù mịt tỏa ra chút ánh sáng, Ninh Tri tỉnh dậy.
Bên cạnh, Lục Tuyệt cũng dậy rất đúng giờ. Anh ngơ ngác nhìn, đôi mắt đào hoa đầy vẻ buồn ngủ, ngân ngấn nước, trên khuôn mặt vô cùng thanh tú, quả thực rất tú sắc khả xan.
Ánh mắt Ninh Tri dời xuống, rơi vào bộ đồ ngủ màu xanh đỏ ưa thích của anh, không khỏi quay mắt đi chỗ khác.
Thật là bắt mắt.
Lục Tuyệt không phát hiện gì, anh vén chăn bông lên, có lẽ nhìn thấy bộ đồ ngủ của mình hơi nhăn, anh âu yếm kéo chỗ nhăn ra, sau đó mới đứng dậy đi rửa mặt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ninh Tri nghĩ thật buồn cười.
Sau khi lớn lên Lục Tuyệt vẫn rất đáng yêu.
——
Ninh Tri tìm thấy quản gia, cô hỏi ông ấy về việc của Dì Phùng.
Quản gia rất ngạc nhiên khi Ninh Tri đột nhiên nhắc tới người này: "Nhị thiếu phu nhân, mười mấy năm trước dì Phùng đã bị sa thải."
Ninh Tri: "Tại sao bà ta là lại bị sa thải?"
"Bà ta đã lấy trộm một cái vòng tay của phu nhân, nên đã bị phu nhân đuổi việc."
Quản gia nhớ rất rõ, lúc đó ông ta cũng rất kinh ngạc, dù sao mỗi người giúp việc vào làm ở nhà họ Lục đều trải qua một thời gian huấn luyện, mà dì Phùng này được thuê sau khi đại thiếu gia đến nhà họ Lục, thỉnh thoảng sẽ chăm sóc nhị thiếu gia.
Dì Phùng đến làm việc ở nhà họ Lục không lâu sau, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.
Ninh Tri liếc mắt, quả nhiên, bọn họ cũng không biết rằng dì Phùng đã từng đánh Lục Tuyệt.
"Quản gia, chú có biết địa chỉ của dì Phùng này không?"
"Mọi người làm được nhà họ Lục thuê đều sẽ đăng ký thông tin chi tiết của họ. Chỗ tôi có ghi chép, nhưng đó là mười mấy năm trước." Quản gia dừng lại: "Nếu nhị thiếu phu nhân muốn biết địa chỉ hiện tại của dì Phùng, tôi có thể cho người mau chóng điều tra."
Ninh Tri mỉm cười, khó trách chú Lý này có thể làm quản gia nhà họ Lục: "Làm phiền rồi, chú Lý."
Hiệu quả xử lý công việc của quản gia cực kỳ nhanh chóng, trước buổi trưa, Ninh Tri đã lấy được địa chỉ hiện tại của dì Phùng.
Khi Ninh Tri đưa Lục Tuyệt ra ngoài, anh miễn cưỡng thay bộ quần áo sặc sỡ, mặc một chiếc áo len màu đỏ.
Nhìn đám mây đen trong khung hiển thị trên đầu, Ninh Tri cười nói với anh: "Lát nữa tôi đưa anh đi mua đồ lót, hoa."
Hiển nhiên, Lục Tuyệt nhớ rất rõ chuyện này, vừa nghe Ninh Tri nói, lông mi dài của anh khẽ run lên, đám mây đen trên đầu lập tức biến mất.
Xe chạy vào ngõ nhỏ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!