Hội đấu giá này so với tôi tưởng còn long trọng hơn." Thượng Quan Mật nhấm nháp một ngụm nhỏ ly rượu cốc tai trong tay, đối với Lam Vận đang đứng kế bên nói.
"Lý Hân hẳn là muốn dời trọng tâm từ Đông Nam Á về nước, xem ra cô ta lần này tẩy trắng rất thành công.
"Lam Vận quét mắt nhìn hội trường một vòng, tất cả đều là ông chủ của tác tập đoàn tài chính có tiếng trong nước, còn không thiếu một số quan chức cao cấp của chính phủ. Lúc này hội trường vang lên một tiếng động nho nhỏ, Thượng Quan Mật vung lên khóe miệng, châm biếm nhìn cô gái vừa mới bước vào hội trường."Chẳng khác gì gà móng đỏ!"
Thượng Quan Mật lạnh lùng nói, Thượng Quan Mật không thừa nhận trong lòng mình có một loại ghen ghét đố kỵ.
Lam Vận nhìn Diệp Tuyền Vũ vừa mới bước vào hội trường, khẽ cười, một thân dạ hội đỏ rực, phi thường chói mắt, đem ngũ quan minh diễm tôn lên càng thêm mỹ lệ, làm cho người ta kinh diễm không thôi, có vài phần còn muốn lấn lướt luôn chủ nhân cuộc đấu giá, xem ra trang phục hôm nay đã tốn không ít tâm tư a, Diệp tiểu thư ý chí chiến đấu quả rất cao nha...
"Cô ấy rất đẹp, điểm này từ nhỏ đến giờ vẫn luôn là như vậy." Lam Vận ngữ khí có vần điệu nhẹ nhàng nói, tuy rằng biết có thể sẽ kích động Thượng Quan Mật, thế nhưng cô chỉ là nói sự thật.
Diệp Tuyền Vũ từ bé đã vô cùng xinh đẹp, thế nhưng Thượng Quan Mật thì không, Thượng Quan Mật lúc bé không có xinh đẹp, có thể nói là có chút xấu, đây là lý do vì sao Hà Nhan yêu thích làm cái đuôi bám theo sau Diệp Tuyền Vũ, nhìn ngũ quan Thượng Quan Mật hiện tại đã có phần trưởng thành hơn, thực sự là khó có thể tưởng tượng dung mạo trước đây của Thượng Quan Mật là thế nào, rất giống một con vịt xấu xí biến thành thiên nga.
Quả nhiên Thượng Quan Mật xem thường hừ lạnh một tiếng, Lam Vận không cho là đúng nở nụ cười.
Hà Nhan còn đang muốn ẩn núp Thượng Quan Mật, vừa thấy Diệp Tuyền Vũ tới, đã hiện thân ra, đáng tiếc là Diệp Tuyền Vũ bị rất nhiều vị công tử tầng tầng vây quanh, làm Hà Nhan khó mà đến gần.
Thượng Quan Mật nhìn Hà Nhan nỗ lực bon chen đi vào bên trong, lại lần nữa bị hất ra ngoài, Thượng Quan Mật sắc mặt thoáng cái trầm xuống, cô có chút tức giận đi đến bên cạnh Hà Nhan, mạnh bạo nắm tay Hà Nhan lôi đi, Hà Nhan liều chết giãy dụa, ánh mắt như kẻ thù trừng Thượng Quan Mật, sau đó hai người tại hội trường bất nhã giằng co qua lại.
Ai kêu cô khi bé đã không đẹp làm chi? Khi bé không đẹp đã không tính, tính tình còn không tốt, mồm miệng độc muốn chết, Lam Vận nhớ tới khi bé Hà Nhan bị Thượng Quan Mật mắng đến phải khóc lóc, nhớ tới hình ảnh kia cũng có chút mỉm cười.
Lúc nhỏ không hiểu chuyện dùng phương pháp ức hiếp để người ta chú ý đến mình, đến bây giờ, Thượng Quan Mật vẫn còn dùng chiêu này, bình thường tại tình trường luôn như cá gặp nước, không ngờ Thượng Quan Mật cũng có lúc lại như thế không thông suốt.
Lam Vận tầm mắt bị một người phía sau Hà Nhan và Thượng Quan Mật thu hút, cô ấy cũng tới, Lam Vận có chút bất ngờ, cô ấy luôn không tới những nơi này, lần này chính là vì Đan Vân Sơ mà tới, Lam Vận trong lòng có hơi mất mát.
Một thân lễ phục màu trắng quả thực rất thích hợp với cô ấy, cao quý lịch sự thanh nhã, cho tới bây giờ Lam
Vận luôn cảm thấy không ai có thể mặc đồ trắng đẹp hơn cô gái kia.
Hà Nhan không hề đếm xỉa đến hình tượng, cắn tay Thượng Quan Mật một cái, để cô ấy buông mình ra, Thượng Quan Mật nhìn Hà Nhan bỏ trốn mất dạng, tức giận đến khuôn mặt mỹ lệ có chút méo mó.
"Đồ ngốc chết tiệt, dám cắn tôi!"
Thượng Quan Mật nhìn mu bàn tay xinh đẹp nổi lên vết cắn rõ ràng, trong lòng phát hỏa, trước mặt Diệp Tuyền Vũ chính là con cừu nhỏ, ở trước mặt ta thì lại là con mèo hoang, cô gái ngu ngốc, đừng để tôi bắt được...
"Ai lại muốn bị người khác xem là ngu ngốc chứ?"
Mở miệng là ngu ngốc ngu ngốc, Hà Nhan không bài xích cô mới là lạ! Lam Vận thu hồi ánh mắt thất lạc của mình, bởi vì người kia dường như đang bước về phía cô, Lam Vận hơi có chút khẩn trương.
"Cô ấy vốn là đồ ngốc!"
Từ bé đã là ngu ngốc, số học còn không đếm được, không phải ngu ngốc thì là cái gì, nếu không phải ngu ngốc, thế nào lại như một tên ngớ ngẩn say mê cái người chỉ có vẻ bên ngoài Diệp Tuyền Vũ kia chứ? Bị bỏ rơi vẫn còn ngây ngốc để cho người ta lợi dụng?
Lam Vận lắc đầu, Hà Nhan không ngu ngốc, mà là mọi người xung quanh cô ấy quá thông minh, là may mắn hay bất hạnh đây?
Đông Phương Thấm Tuyết chỉ cách Lam Vận không tới 3 thước, thế nhưng vẫn không thấy được Lam Vận vì Thượng Quan Mật đã chắn ngang tầm mắt cô, Thấm Tuyết đi lòng vòng một hồi sau đó chọn một góc vắng vẻ rồi ngồi xuống.
Thượng Quan Mật dễ dàng nhận thấy Lam Vận đang khẩn trương, cô đưa mắt theo đường nhìn lén lút của Lam Vận thì thấy Đông Phương Tẩm Tuyết ở phía kia, Thượng Quan Mật khóe miệng giương lên nở nụ cười, thì ra là thế.
"Lam Vận, cô nhìn cái gì đó?"
Thượng Quan Mật cố tình điều cao âm lượng, nhằm để Đông Phương Thấm Tuyết có thể nghe thấy mà chú ý tới, mà trên thực tế cũng đã thành công, Đông Phương Thấm Tuyết khi nghe đến Lam Vận, liền đưa mắt hướng về phía phát ra tiếng nói, quả nhiên thấy Lam Vận, đang do dự không biết có nên đi tới chào hỏi hay không, thế nhưng nghe được người kia nói, Đông Phương Thấm Tuyết lại không dám đi qua.
"Không có gì."
Lam Vận quay lại, cô khó hiểu vì sao Thượng Quan Mật lại đột nhiên nâng cao âm lượng như vậy.
"Cô thầm mến người ta lâu như vậy, hiện tại người ta đang ở chỗ đó, cô thế nào lại không đến bắt chuyện đi chứ?" Thượng Quan Mật là sợ thiên hạ không loạn nên mới nói đến chuyện này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!