25: Quần Áo Xộc Xệch Niêm Phong Cánh Cửa
Cuộc đàm đạo cuối cùng cũng kết thúc khi Thanh Hà thẳng thừng chống đầu gối lên ngực của Đình Nguyên.
Từ bên dưới, anh nhìn khuôn mặt thách thức xen lẫn hả hê đối diện dường như đang tỏa sáng khiến trái tim anh lần nữa rung động.
"Chịu thua chưa?" Cô th ở dốc, không nghĩ tới sau bao năm gặp lại thì anh đã cao tay hơn trước, sức lực cũng cường tráng hơn khá nhiều.
Đình Nguyên ngơ ngác, không hiểu vì sao trái tim lại đập nhanh bất thường.
Hay anh vừa mới mở ra nhận thức mới: thích bị đè bẹp dưới chân cô.
Anh ôm lấy bắp đùi của cô, khẽ mỉm cười: "Tôi thua em cả đời còn được."
Cảm giác nhồn nhột bởi bàn tay của Đình Nguyên, Thanh Hà nới lỏng cảnh giác và sự kìm kẹp.
Nào ngờ giây sau, anh nhanh chóng nắm lấy chân cô mà phản công, sau đó đè cô xuống sàn nhà.
Cả người anh chen vào giữa hai ch@n cô, tay kia vẫn giữ chặt cổ chân không cho cô trốn thoát.
Tình huống này trông thật ngại ngùng và nhạy cảm.
"Anh… Anh làm gì vậy?" Thanh Hà cố gắng đẩy Đình Nguyên ra, đột ngột cảm nhận những thứ riêng tư đều đang ma sát vào nhau thì lắp bắp nói không nên lời.
Cả người nóng lên hừng hực.
"Em khinh địch quá thì sẽ bị như thế này đó." Anh li3m môi, thể hiện bộ mặt gian tà.
Bàn tay còn cố tình vuốt nhẹ từ cổ chân lên cao hơn.
Đúng lúc này, cánh cửa đột ngột mở ra cùng giọng nói gấp gáp của Gia Uy: "Chủ tịch, tôi phải nói thiệt là tôi không muốn làm phiền, nhưng công việc đăng đăng đê đê nên không có thời gian để hai người đánh nhau…"
Gia Uy ôm xấp tài liệu cao đi vào trong phòng, đã chuẩn bị tinh thần có thể bị vạ lây hai ba cú đấm.
Nhưng nào ngờ tới thứ anh ta thấy lại là cảnh tượng cấm trẻ nhỏ chưa mười tám.
Anh ta há hốc mồm, không thể phát ra thêm một từ nào khác.
Trước mặt, quần áo cả hai xộc xệch, gương mặt ai cũng nhuộm màu ửng hồng của ái tình.
Hình như anh ta còn nghe thấy tiếng năn nỉ cầu xin của phu nhân.
"Tôi xin lỗi.
Tôi không thấy gì hết.
Mắt tôi đột nhiên mù rồi.
Phu nhân và chủ tịch cứ tiếp tục.
Hôm nay sẽ không có ai có thể mở được cánh cửa này trừ khi bước qua xác tôi."
Gia Uy thức thời đóng sầm cửa lại, thiếu điều muốn dán giấy niêm phong.
Tuy nhiên khi anh ta còn chưa kịp ngồi xuống bàn thư ký thì điện thoại đã vang lên.
Chủ tịch kêu anh ta đem tài liệu vào.
"Là chủ tịch thật sự muốn tôi vào à?" Gia Uy hỏi lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!