Chương 2: Ra Mắt Mẹ Chồng Tương Lai

Thanh Hà nhìn đoạn đường có chút quen thuộc này thì trong lòng đột nhiên dâng lên sự căng thẳng.

Lần cuối cô đi ngang qua đây chính là thời điểm kết thúc mối quan hệ yêu đương giả tạo của cô và Đình Nguyên.

"Sao thế? Em đâu phải chưa từng thấy qua chúng mà làm vẻ mặt ngu ngơ đó." Đình Nguyên ngồi bên cạnh cách cô một sải tay, đang chăm chú lướt máy tính bảng để xem các báo cáo tài vụ.

"Mặt này của tôi là mặt xinh mặt đẹp.

Ngu ngơ cái đầu anh." Thanh Hà táp lại, chẳng hề nể nang gì ông chủ của mình cả.

"Ồ!" Đình Nguyên gật gù, sau đó quay sang nhìn thẳng vào mắt cô: "Em gan lớn hơn trước rồi nhỉ?"

Thanh Hà nhún vai, cảm thấy đó không phải là điều gì đó quá tồi tệ: "Tôi đã trưởng thành rồi."

Vừa dứt lời, cô đột ngột cảm nhận được ánh nhìn của Đình Nguyên hướng thẳng đến bên dưới cần cổ của cô.

Cô cũng tự hạ tầm mắt xuống, sau đó ngay lập tức dùng tay che ngực mình lại: "Này đồ bi3n thái, anh nhìn cái gì đấy hả?"

Đình Nguyên nghe Thanh Hà hét lên thì thản nhiên đảo mắt như mình chẳng làm gì cả, còn thì thầm một câu khiến cô đỏ cả mặt: "Đúng là lớn hơn tí."

Thanh Hà nép sát vào cửa, vô cùng cảnh giác với người đàn ông bên cạnh sau đó tiếp tục nhìn ra khung cảnh bên ngoài lớp kính.

Những sự việc sắp xảy ra liệu có giống chục năm về trước? Đình Nguyên chỉ biết rằng cô đã từng đến nhà chính họ Lưu, nhưng chưa từng hiểu rõ ngày hôm ấy thật sự có chuyện gì.

Mà cô cũng không muốn nhắc lại.

Chỉ có một điều rằng cả hai người đều nhận định hôm đó là ngày họ chấm dứt khoảng thời gian hẹn hò giả và chưa từng gặp lại.

Đình Nguyên lướt tay trên máy tính bảng, tuy nhiên cặp mắt vẫn lâu lâu sẽ hướng về phía Thanh Hà.

Anh có chút tò mò cuộc sống của cô trải qua như thế nào để bây giờ cô khép mình hơn và không dễ tiếp cận.

"Dạo này… em vẫn ổn chứ?" Đình Nguyên quyết định mở lời trước.

Thanh Hà cứ tưởng anh nói chuyện với người khác nên không trả lời lại.

Cho tới khi cảm nhận được ánh mắt nóng rực của anh, cô mới biết câu hỏi đó là nhằm vào mình.

"Tôi ổn."

Cuộc trò chuyện đơn giản kết thúc bằng hai câu cuối cùng.

Bởi vì chiếc xe đã tiến vào lãnh thổ của nhà chính họ Lưu.

Thanh Hà nhìn hàng cây được cắt tỉa tỉ mỉ dọc hai bên mà nhướng mày.

Mọi thứ không có gì thay đổi quá nhiều, vẫn sang trọng, vẫn tấp nập người giúp việc.

"Khoan xuống xe."

Đình Nguyên lên tiếng khi thấy Thanh Hà chuẩn bị chạm tay vào tay nắm cửa khiến cô lập tức rụt lại.

Anh vòng qua phía bên cô, cẩn thận dắt cô ra ngoài với vẻ yêu chiều không hề che giấu.

Cô biết những điều này đều để diễn cho mọi người ở đây xem mà thôi.

Sau bao năm, thằng cha này càng lúc càng lên tay đấy chứ! Cô nào dám nói ra suy nghĩ của mình, tránh cho bị anh ghi thù.

Thanh Hà chẳng để mình yếu kém.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!