Chương 18: Vác Chồng Về Nhà

Thanh Hà ngồi trong xe, cảm nhận ánh nhìn kỳ lạ của tài xế thì đánh tầm mắt lên kính khiến cậu ta lập tức quay mặt thẳng lại về phía trước.

Cô không thể trách cứ gì cậu ta, bởi vì bộ dạng bên ngoài của cô vô cùng kỳ lạ.

Ngoại trừ chiếc váy trên người để nhận diện ra giới tính nữ thì khuôn mặt cô đã được bịt kín một cách chắc chắn rằng sẽ không ai có thể biết được cô là ai.

"Cái tên này uống cho lắm vào." Thanh Hà nghiến răng, thật là chẳng chịu để cho cô nghỉ ngơi một giây phút nào.

"Phu nhân có nóng không ạ? Có cần tôi lên nhiệt độ tí không?" Người tài xế riêng của Đình Nguyên thấp thỏm nhìn Thanh Hà, tự hỏi không biết liệu phu nhân có bị đống vải đó làm cho ngộp thở hay không.

"...! Lên giùm tôi.

Cảm ơn anh."

Thanh Hà càng lúc càng muốn rủa chết Đình Nguyên.

May mắn xe cũng đã tới nhà hàng mới khai trương của Gia Uy.

Bên trong đầy ắp người ra ra vào vào, mùi đồ nướng thơm nức mũi cứ bay ra ngoài như một sự mời gọi hấp dẫn.

Cô nuốt nước bọt, kiềm chế cơn thèm mà tập trung vào vấn đề chính: hốt ông chủ về nhà.

"Alo Gia Huy.

Tôi tới rồi.

Ông chủ, à không, chồng tôi đâu?"

Gia Uy vừa nghe điện thoại vừa đi ra ngoài cửa, dáo dác xung quanh cũng không thấy bóng hình quen thuộc nào, chỉ có một ai đó xa xa bịt kín mặt như xác ướp mà không ngừng vẫy tay với anh ta.

"Phu nhân?" Gia Uy đoán mò, nào ngờ "xác ướp" đó thật sự gật đầu khiến anh ta chỉ biết thở dài: "Sao ngài lại…"

"À!" Thanh Hà đao ánh mắt: "Anh gọi gấp quá mà tôi chưa kịp trang điểm, với lại hôn nhân giữa tôi với chồng tôi…"

Gia Uy tất nhiên nắm rõ cuộc hôn nhân bí mật này nên chỉ có thể gật đầu chấp nhận, sau đó dẫn Thanh Hà đi vào bên trong nhà hàng.

Cô mặc kệ ánh mắt tò mò của mọi người mà đi đến một căn phòng riêng biệt dành cho khách hàng quan trọng.

Đẩy cửa bước vào, cảnh tượng đập vào mắt cô chính là vị mỹ nữ nào đó đang không ngừng ưỡn ẹo bộ ng ực vào cánh tay của Đình Nguyên.

"Chủ tịch!" Gia Uy cung kính gọi một tiếng, nhưng không khác gì báo động cho Đình Nguyên rằng nóc nhà đã đến, cột nhà nên chấn chỉnh hành động của mình ngay.

Tuy nhiên, dường như Đình Nguyên đã mê mang đến mức không còn biết rõ điều gì.

Cả người cứ cúi về trước mà gục đầu xuống, không nhìn rõ được biểu cảm dù bàn tay vẫn nắm chặt ly rượu.

Thanh Hà nhìn cảnh này chỉ biết trề môi.

Cô đánh giá bộ ng ực của cô gái kia rồi nhìn lại mình thì tự tin tiếp nối nhau mà chất thành sự kiêu ngạo.

Hất cằm, cô đi tới gần, dùng một tay mà nắm cô ta lôi ra khỏi người của Đình Nguyên.

"Này, cô làm gì thế?" Cô gái kia tức tối vì bị làm phiền chuyện tốt.

Ai mà chẳng biết để leo lên được giường của chủ tịch Đình Nguyên thì sẽ có rất nhiều tài nguyên chờ đón họ.

"Tôi làm gì sao?" Thanh Hà hỏi lại với giọng nói trong trẻo: "Tất nhiên là kéo ruồi muỗi ra khỏi người chồng tôi rồi."

"Chồng?" Cô ta nhíu mày, chưa từng nghe đến việc chủ tịch Đình Nguyên có vợ, chẳng lẽ lại có một cô gái khác muốn tranh giành địa vị với mình? Vì thế, cô ta đẩy tay của Thanh Hà ra rồi gằn giọng: "Tôi đến trước."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!