Chương 8: (Vô Đề)

Tình huống như thế, gặp mặt một cách tình cờ như thế, là điều mà Hứa Phương Phỉ hoàn toàn không thể nào ngờ tới.

Màn hình TV vẫn còn đang phát một bài nhạc cũ, ánh sáng lả lướt, đen trắng đan xen, cả không gian giống như một bức tranh thủy mặc được đầu bút phác họa một cách sơ sài. 3206 nấp ở nơi giao hòa giữa ánh sáng và bóng tối, hơi nghiêng đầu, biến hóa góc độ, để lộ một khuôn mặt tuổi còn rất trẻ, cùng lắm là hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, mặt mày nghiêm nghị và lạnh lẽo thấu xương.

Hai người nhìn nhau chỉ ngắn ngủi vài giây.

Hứa Phương Phỉ chợt dời mắt tránh đi khỏi ánh mắt của 3206, chịu cảm giác đau đớn do khuỷu tay trầy da mang lại, bò từ dưới đất lên.

Cô gái nhỏ mười tám tuổi, thanh xuân vô địch, hàng mi mảnh, đôi mắt trong, còn có hai gò má trắng nõn điểm chút hồng hơi bầu bĩnh như trẻ con, mọi thứ đều không hề ăn rơ với khu đèn đỏ u tối tràn ngập mùi khói thuốc và rượu này. Huống chi, mỹ nhân này còn trong sáng thanh tú, xinh đẹp mềm mại và quyến rũ đến không gì sánh được, đôi mắt lúng liếng nhìn xung quanh pha một chút bất an và khiếp đảm, giống như một chú dê con vào nhầm ổ sói.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Sự xuất hiện của Hứa Phương Phỉ đương nhiên đã hấp dẫn sự chú ý của tất cả đàn ông trong phòng.

Cả căn phòng đều yên tĩnh.

Đầu đinh và tên béo liếc nhìn nhau một phen, trao đổi ánh mắt với nhau, đều cảm thấy cô gái xinh tươi này quen mắt, nhưng bất đắc dĩ trí nhớ quá kém, mãi mà vẫn không nhớ ra đã từng gặp khi nào.

"Xin, xin lỗi…" Bởi vì quá sợ hãi và kinh hoảng, Hứa Phương Phỉ co quắp đứng tại chỗ, hai tay nắm lấy làn váy, có hơi cà lăm mà giải thích: "Tôi không phải cố ý vào, vào đây."

Sau khi cô xin lỗi xong, cả căn phòng vẫn im thin thít.

Hứa Phương Phỉ chờ một lát, cảm thấy không một ai phản ứng mình nên rũ đầu xuống, chuẩn bị xoay người đi ra ngoài, nhưng mà, khi năm ngón tay của cô vừa chạm đến then cửa, sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói nghe rất lưu manh: "Ai bảo cưng được phép đi hửm?"

"…" Bước chân Hứa Phương Phỉ hơi khựng lại, kinh ngạc và nghi hoặc quay đầu lại.

Người lên tiếng chính là người đàn ông trẻ tuổi xăm đầy cánh tay kia.

Đối phương châm thuốc, nửa ngồi nửa nằm tựa vào trên sô pha, hai chân vắt chéo nhau, tùy tiện gác lên trên bàn trà, tư thế này không hề khiến người ta chướng tai gai mắt mà chỉ khiến cho họ cảm thấy cậu ta vừa phóng đãng lại vô liêm sỉ. Đôi mắt của cậu ta bình tĩnh ghim trên người Hứa Phương Phỉ, nhìn cô từ trên xuống dưới, nhìn tới nhìn lui giống như đang đánh giá một miếng thịt heo được bán ở ngoài chợ, không hề có một chút tôn trọng đáng nói nào.

Hứa Phương Phỉ đã hoảng sợ đến nỗi cơ thể sắp phát run, mười đầu ngón tay gần như là ghim vào trong lòng bàn tay, hít sâu một hơi rồi mới nói: "Xin hỏi còn có chuyện gì nữa không?"

Tương Chi Ngang buông hai chân từ trên bàn trà xuống, nhét thuốc lá vào miệng, một tay cầm lấy một chiếc ly thủy tinh trong suốt, một tay cầm lấy nửa bình rượu tây còn thừa trên bàn, nghiêng chai một cái, róc rách rót đầy một ly lớn, sau đó "loảng xoảng" thả lại trên bàn.

Ánh mắt cậu ta lại nhìn về phía Hứa Phương Phỉ một lần nữa, cong khóe miệng lên, hiền hòa vẫy tay với cô.

Hứa Phương Phỉ sợ chọc giận những người này, không còn cách nào khác, chỉ có thể bước đến, đứng ở bên cạnh bàn trà.

Thần sắc trong mắt Tưởng Chi Ngang rõ ràng là chẳng có chút ý tốt nào, giọng nói lại cố ý dịu đi, giả vờ làm một người anh lớn hiểu lòng người: "Em gái nhỏ, uống hết ly rượu này coi như là tạ lỗi, bọn anh sẽ tha thứ cho em."

Đồ uống mà người lạ tặng không thể uống được, đây là chuyện mà một đứa bé ba tuổi còn hiểu, nhất là trong trường hợp giống như thế này.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Hứa Phương Phỉ không chạm vào.

"Sao hả, sợ bọn anh bỏ thuốc em à?" Tưởng Chi Ngang bật cười rộ lên, nhìn bên cạnh, tỏ vẻ buồn rầu mà vỗ vỗ đầu hỏi đám người tên béo: "Có nhầm không thế, đau lòng quá đi! Trông tôi không giống người tốt đến thế cơ à?"

Cả đám đàn ông trong phòng cười vang.

Ly rượu này, bất kể thế nào đi nữa cũng không thể uống được, Hứa Phương Phỉ âm thầm hạ quyết tâm trong lòng.

Nhưng điểm mấu chốt lại nằm ở đó, nếu như kiên quyết không uống, hậu quả sẽ là gì? Nhóm người này vừa nhìn là biết không phải phường dễ chọc, cô ở đây, nếu như nhóm Dương Lộ tìm lâu mà vẫn không tìm được thì phải làm sao? Nếu chỉ dựa vào một mình cô, chỉ sợ không thoát thân được dễ dàng như thế.

Trừ phi…

Trừ phi có người lương tâm trỗi dậy giải vây thay cho cô.

Suy nghĩ này nảy mầm giống như măng mọc sau mưa, cùng lúc đó, đến cả Hứa Phương Phỉ cũng chẳng rõ là xuất phát từ nguyên nhân gì mà cô đã vô thức lặng lẽ liếc mắt nhìn 3206 một cái.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!