Tưởng Chi Ngang mê gái, đặc biệt yêu tha thiết những cô em có dáng người nóng bỏng, một ngày không ăn mặn (1) thì cả người đều không thoải mái.
Lúc này đang là giữa đêm hè, đường ướt sương giăng. Trong căn 3206 có tổng cộng ba phòng ngủ, gian phòng dựa sát bên sườn kia cũng không đóng cửa, đàn ông phụ nữ điên loan đảo phượng.
Vốn không một ai cảm nhận được Trịnh Tây Dã đã về.
Đương nhiên Trịnh Tây Dã cũng chẳng buồn để ý đến những tiếng động đó. Anh để trần nửa người trên, đi về phòng mình, tiện tay ném chiếc áo đẫm máu trong tay ra, sau đó cầm lấy một chiếc rương sắt đựng cồn và băng gạc các thứ, ném loảng xoảng lên bàn, hơi nghiêng người, đứng xoay lưng với một mặt gương soi dán ốp tường.
Nương theo ánh trăng lạnh lẽo, Trịnh Tây Dã quay đầu nhìn vào trong gương.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cơ thể trong gương có vân da rõ ràng, người nọ có vóc dáng cao lớn cường tráng nhưng rất đáng sợ, vết thương cũ chưa lành lại thêm vết thương mới, mỗi một vết sẹo đều tương ứng với một đoạn thời gian lưỡi dao dính máu.
Anh dùng cồn khử trùng, bôi thuốc, sau đó băng bó miệng vết thương.
Từ lâu Trịnh Tây Dã đã không còn biết anh đã làm động tác này bao nhiêu lần, chỉ biết nó thấm vào xương cốt anh.
Sau khi băng miệng vết thương lại xong, anh hơi mệt, ngồi ở mép giường, sắc mặt lạnh nhạt mà châm một điếu thuốc để khiến cho mình tỉnh táo. Khi anh hút đến còn một phần ba, bên phía Tưởng Chi Ngang đã xong việc.
Lỗ tai cuối cùng cũng được yên tĩnh.
Trịnh Tây Dã bóp tắt đầu thuốc, ngửa mặt ngã xuống, tùy ý gập một cái chân dài lên, nhắm mắt ngủ.
Ở phòng cách vách, Tưởng Chi Ngang ngồi dậy tròng chiếc quần jean vào, nhét một điếu thuốc vào miệng, cúi đầu thắt lại thắt lưng.
Hai cánh tay mảnh mai và mềm mại như không xương từ sau lưng quàng qua cổ cậu ta, giây tiếp theo, giọng nói của người phụ nữ vang lên sát bên tai cậu ta, mềm như bông và hữu khí vô lực, nịnh nọt hờn dỗi: "Ghét quá, eo bị anh véo tím cả rồi. Nếu như vừa lòng thì lần sau tiếp tục gọi em nha ông chủ, nhớ người ta tên là A Mê đó."
Tưởng Chi Ngang vẫn không nói chuyện, rút một xấp tiền từ trong bóp ra, ném sang.
A Mê thấy tiền mặt đỏ rực, tươi cười trên mặt tức khắc càng xán lạn hơn, vui sướng rạo rực nhận tiền rồi đếm từng tờ. Tận mấy chục tờ, lời to rồi.
Vốn cho rằng những người ở nơi như phố Hỉ Vượng này đều là những kẻ nghèo hèn, ai mà có ngờ vẫn còn của ngon để vớt.
A Mê cất kỹ tiền, tâm tư xoay chuyển, lại thử hỏi Tưởng Chi Ngang: "Ông chủ này, đây là lần thứ hai em đến đây, lần trước em thấy anh sống cùng với bạn, có phải không ạ?"
Tưởng Chi Ngang cắn thuốc lá, nheo nheo mắt, quay đầu nhìn cô ta, giọng điệu lộ vẻ âm u: "Dò la cái này để làm gì?"
A Mê bị cậu ta nhìn đến hoảng thần hồn, vội vàng giải thích: "Không không không, em làm gì muốn dò la gì đâu. Em chỉ muốn nói là các chị em ở chỗ em rất nhiều, nếu như bạn của ông chủ có nhu cầu, lần sau em có thể giới thiệu cho anh ấy một người, còn giảm giá cho các anh nữa…"
Còn chưa dứt lời, cô ta đã bị Tưởng Chi Ngang cắt ngang.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tưởng Chi Ngang nói: "Cầm tiền của cô, mặc quần áo vào rồi cút đi."
A Mê hậm hực, mặc váy vào rồi đứng lên, nhưng vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, lại hỏi: "Ông chủ ở phòng cách vách thật sự không có nhu cầu ạ?" Tiếc thật đấy, người đẹp trai như thế, chắc chắn có cả đống người giành giật để làm ăn với anh nha.
Tưởng Chi Ngang nhếch một bên khóe miệng lên, xùy một tiếng, cực kỳ khoan thai nói: "Nể mặt kỹ thuật của cô không tệ nên ông đây tốt bụng nhắc nhở cô mấy câu."
A Mê chớp chớp mắt, chẳng hiểu ra sao.
Tưởng Chi Ngang: "Ông chủ ở cách vách kia kìa, cô có biết bọn tôi đều lén gọi anh ấy là gì không?"
A Mê: "Gọi là gì ạ?"
"Bọn tôi gọi anh ấy là "Dã Ngao" (2). Anh ấy vừa điên, vừa hoang dại, vừa hung dữ lại còn độc ác, giơ tay chém người chưa bao giờ chớp mắt." Tưởng Chi Ngang nói, giơ tay bóp gáy người phụ nữ, túm cô ta đến trước mặt mình, giọng cũng nhẹ đi mấy phần, âm u nói: "Hơn nữa anh Dã của bọn tôi không dính vào đàn bà, không hiểu thương hương tiếc ngọc như tôi.
Đừng trách tôi không nhắc nhở cô, tránh xa anh ấy một chút."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!