Trong toàn bộ quá trình đó, Hứa Phương Phỉ không tham gia vào một câu nào. Cô chỉ nằm bẹp trên chiếc giường rồi chui trong chăn, đờ đẫn nhìn lên trần nhà, trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại, không tự chủ được nhớ lại cảnh tượng Trịnh Tây Dã và Tống Du đứng cạnh nhau.
Khung cảnh đó giống như biển sâu, chui qua mũi và miệng của cô, mang đến cảm giác ngột ngạt tối đen như mực.
Nó giống như một cái gai nhỏ đâm vào trái tim cô, thoáng qua nhưng cơn đau nhẹ lan ra không ngừng trong cơ thể cô, khiến cô cảm thấy bị đè nén đến từng chân tơ kẽ tóc.
Ma xui quỷ khiến thế nào Hứa Phương Phỉ lại nghĩ, nếu như thay người bên cạnh Trịnh Tây Dã thành cô thì sẽ có dáng vẻ như thế nào.
Lại nghĩ, nếu như cô có gia cảnh ưu tú giống như Tống Du thì tốt rồi, nếu như cô cũng có dáng vẻ tự tin tỏa sáng giống như Tống Du thì tốt biết mấy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nếu như cô là Tống Du thì tuyệt vời biết bao...
Vô số những suy nghĩ điên cuồng chiếm lấy đầu óc cô, cùng lúc đó, tiếng tắt đèn vang lên, cả khuôn viên trường lập tức chìm vào bóng tối vô tận.
Cửa sổ ký túc xá không đóng chặt, một cơn gió mát thổi vào, Hứa Phương Phi rùng mình một cái, lập tức thoát khỏi những cảm xúc kỳ lạ đó.
Hứa Phương Phỉ sợ hãi kéo chăn lên, trùm chăn kín đầu.
Đêm nay là lần đầu tiên trong đời cô cảm nhận được cái gì gọi là "ghen tị". Cô ghen tị với họa sĩ Tống Du, ghen tị với thành tựu của Tống Du, ghen tị với địa vị xã hội của Tống Du, thậm chí ghen tị với việc tuổi tác của cô lớn hơn Tống Du.
Hứa Phương Phỉ cảm thấy vô cùng khó hiểu. Cô không hiểu tại sao mình lại sinh ra tâm lý đố kị với Tống Du dịu dàng nhẹ nhàng mà lại dễ gần như thế...
Tâm lý của bản thân lại nhỏ nhen như vậy, cô cảm thấy lạ lẫm, cũng cảm thấy phản cảm.
Chẳng lẽ là do rối loạn nồng độ hormone trong kỳ kinh nguyệt sao?
Lăn qua lăn lại trên giường một hồi, Hứa Phương Phỉ gần như bị vô số suy nghĩ kỳ quái còn đang ngổn ngang của mình dày vò đến phát điên.
Trong giây lát, trong vô thức cô thấy thấy chiếc điện thoại ở dưới gối, cô định gửi một tin nhắn cho Dương Lộ đang ở Singapore xa xôi để tâm sự những muộn phiền của mình với bạn thân.
Tuy nhiên, ngay khi màn hình điện thoại sáng lên, một giọng nói nhẹ nhàng cũng đồng thời vang lên. Là Trương Vân Tiệp.
Một ký túc xá chính là một lớp học, Trương Vân Tiệp chính là lớp trưởng được bốc thăm chọn ra trong phòng 307. Cô ấy nhỏ giọng nhắc nhở: "Hứa Phương Phỉ, sau khi tắt đèn rồi không được dùng điện thoại. Đội trưởng Ngô sắp tới kiểm tra ký túc xá rồi, nếu để cô ấy nhìn thấy, e rằng chiếc điện thoại này của cậu chỉ đành đợi đến cuối kỳ mới được lấy lại thôi."
Hứa Phương Phỉ định thần lại, từ từ nhớ lại quy tắc này, sau đó nhanh chóng tắt màn hình điện thoại với một tiếng "tạch".
Vài phút sau, cửa ký túc xá bị đẩy từ bên ngoài vào, quả nhiên Ngô Mẫn lặng lẽ đi vào mà không phát ra tiếng động nào.
Cô ấy chắp tay sau lưng, thong thả ung dung đi quanh phòng 307 một vòng, sau khi chắc chắn rằng không có ai lén nghịch điện thoại di động mới lại yên lặng rời đi, thuận tay đóng cửa lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngay lập tức, mọi người trong phòng thở phào nhẹ nhõm.
Trương Vân Tiệp cũng ngủ ở giường trên, nằm cùng đầu với chăn nệm và gối của Hứa Phương Phỉ. Cô ấy phát giác ra tối hôm nay tâm trạng của cô gái nhỏ này không được tốt, nhẹ giọng hỏi: "Ngủ không được hả? Có phải là bị đau bụng đến kỳ nên cậu thấy không thoải mái không?"
"Không sao." Hứa Phương Phỉ do dự một lúc, cô không biết làm thế nào để nói với bạn cùng phòng về những muộn phiền của mình, chỉ đành nói: "Chỉ là thay đổi một môi trường mới nên tớ có chút không quen mà thôi."
"Nhắm mắt đếm cừu đi." Trương Vân Tiệp an ủi: "Ngày mai còn phải dậy sớm, cậu lại đến kỳ kinh nguyệt, phải nghỉ ngơi dưỡng sức thì mới có thể đánh thắng chướng ngại vật trong buổi huấn luyện quân sự được."
Hứa Phương Phỉ thấy trong lòng ấm áp, cô cười nói: "Ngủ ngon."
…
Năm giờ năm mươi phút sáng hôm sau, trời vẫn tối đen như mực, tiếng còi báo thức đã vang lên.
Các tân học viên của trường Công trình Quân sự đã nhanh chóng bật dậy khỏi giường, đánh răng rửa mặt mặc quân phục, sau đó chạy đến sân vận động để tập hợp với tốc độ nhanh nhất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!