Chương 5: (Vô Đề)

Ngày hôm nay, khi Hứa Phương Phỉ về đến cửa nhà thì đã gần mười giờ tối.

Đèn cảm ứng trong hành lang vẫn không hoạt động, cả không gian tối đen như mực, đến nỗi giơ tay lên cao cũng không thể nhìn thấy rõ năm ngón tay. Cô cầm chùm chìa khóa, những ngón tay dùng sức ghì chặt, các đốt ngón tay đè trên phần răng cưa kim loại, đôi lông mày nhíu chặt đầy do dự.

Nhờ phúc của băng nhóm Triệu Ích Dân mà bây giờ quần áo của cô bẩn thỉu, mắt cá chân thì bị trẹo, ngay cả khi không soi gương cô cũng có thể tưởng tượng mình trông nhếch nhác đến mức độ nào. Cô lại về muộn đến như vậy, những cái cớ như "tổng dọn vệ sinh" hay "làm bài tập" chắc chắn sẽ không lừa gạt được mẹ.

Trước tiên cô phải nghĩ ra một lý do đáng tin cậy để thuyết phục mẹ mới được.

Sau khi mất vài giây suy nghĩ, trong lòng Hứa Phương Phỉ chọn một lý do phù hợp nhất và để sẵn trong đầu. Cô mím môi, hít một hơi thật sâu, tiếp đó lấy cái chìa khóa mở cửa ra, giả vờ bình tĩnh bước vào nhà.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Con đã ở đâu vậy? Mẹ vừa mới gọi điện thoại cho giáo viên chủ nhiệm lớp con, cô Dương nói trước chín giờ con đã được tan học và đi về rồi."

Ngay khi cánh cửa mở ra, một câu chất vấn kèm theo sự lo lắng đổ ập đến chỗ cô.

Hứa Phương Phi dựa vào tường thay giày, cô cúi thấp đầu bởi vì chột dạ, hơn nữa cô cũng không dám nhìn vào sắc mặt của mẹ. Cô chỉ chậm rãi nói theo bản thảo đã chuẩn bị sẵn trong đầu: "Hôm nay trời mưa, đường trơn quá, con không cẩn thận bị trẹo mắt cá chân. May mà có bạn cùng lớp đỡ con về xuyên suốt dọc đường, cho nên mất hơi nhiều thời gian."

Phần giữa đôi lông mày của Kiều Tuệ Lan nhíu lại thật chặt. Bà để ý thấy con gái đang thay giày trong một tư thế không được tự nhiên, đồng phục học sinh trên người cũng lấm lem bùn đất, quả thật trông giống như một người bị trượt chân ngã vào một ngày mưa.

Kiều Tuệ Lan đi tới, dùng hai tay đỡ Hứa Phương Phỉ giúp cô đổi giày, trong mắt vẫn còn lộ ra một tia nghi ngờ cùng lo lắng: "Chỉ ngã một cái thôi sao? Không phải con gặp trúng kẻ xấu đấy chứ?"

"Không phải đâu ạ." Hứa Phương Phỉ vội vàng lắc đầu.

"Không phải thì tốt rồi." Kiều Tuệ Lan không nghi ngờ lời nói của Hứa Phương Phỉ, bà thở phào ra một hơi như là đã trút được gánh nặng. "Vẫn là cô Dương suy nghĩ chu toàn. Cô ấy nghĩ buổi tối con gái một thân một mình đi về nhà không an toàn, còn cố ý cử một bạn nam cùng lớp đưa con về. Có phải là cái cậu bạn lớp phó học tập đó đỡ con về hay không?"

Hứa Phương Phỉ im lặng một lát, rồi đáp "Dạ" một tiếng nhỏ xíu như muỗi kêu. Cô nghiến răng nghiến lợi cởi chiếc giày thể thao màu trắng trên chân phải xuống. Cơn đau ập đến trong nháy mắt khiến cô hít một ngụm khí lớn.

Kiều Tuệ Lan rũ mắt xuống nhìn, đôi lông mày vừa mới giãn ra một chút xíu đã lập tức nhăn lại thành một đoạn: "Sao lại sưng to thế này." Nói xong bà cúi xuống, cẩn thận dùng hai tay đỡ lấy mắt cá chân đang sưng tấy của con gái: "Con thử xoay chân một chút cho mẹ xem."

Hứa Phương Phỉ nhịn đau chuyển động chân.

"Chắc là không tổn thương đến xương đâu."

Hồi Kiều Tuệ Lan còn trẻ, bà đã từng hỗ trợ phòng y tế của nhà máy cán bột, cho nên bà có thể ứng phó tạm thời với một vài vết thương và bệnh tật nhẹ. Một tay bà đỡ lấy cặp sách của Hứa Phương Phỉ, một tay đỡ Hứa Phương Phi ngồi lên ghế sô pha, tiếp đó xoay người đi vào phòng bếp.

Không lâu sau, Kiều Tuệ Lan quay lại, trong tay cầm thêm một chai rượu thuốc trị bầm tím.

"Phải xoa bóp một chút thì mới tan máu bầm được." Kiều Tuệ Lan lẩm bẩm một mình, nhanh chóng xắn tay áo lên. Bà nâng chân phải của Hứa Phương Phỉ đặt lên đầu gối của mình, rồi dùng đồng thời cả hai tay xoa nắn mắt cá chân cho cô.

Vết thương bỏng rát như bị thiêu đốt làm cho Hứa Phương Phỉ la to một tiếng đầy đau đớn.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Ông ngoại ở trong phòng nghe thấy tiếng động, giọng nói yếu ớt mơ hồ như có như không truyền ra, lo lắng hỏi: "Phỉ Phỉ đã về rồi à? Có chuyện gì thế cháu?"

"Cháu không sao đâu ông ngoại." Mồ hôi của Hứa Phương Phỉ chảy đầm đìa trên mặt và cổ, cô cố nhịn đau trả lời: "Cháu không cẩn thận làm trẹo mắt cá chân thôi, không có việc gì đâu ạ."

Ông cụ cảm thấy nhẹ nhõm, lại mê man ngủ thiếp đi.

Sau một hồi xoa nắn kỹ lưỡng, dù kỹ thuật của Kiều Tuệ Lan không được tính là chuyên nghiệp, may mà hiệu quả cũng không tệ. Sau khi xoa bóp hơn mười phút, mắt cá chân phải của Hứa Phương Phỉ vốn dĩ sưng to như một cái bánh bao đã giảm sưng hơn một nửa.

Kiều Tuệ Lan dùng khăn mặt lau đi mồ hôi trên trán, ngồi dậy cầm rượu thuốc đem đi cất.

Hứa Phương Phỉ khập khiễng đi lấy quần áo để tắm rửa.

Dòng nước ấm áp gột rửa hết mọi sự mệt mỏi trên toàn bộ cơ thể. Cô mặc váy ngủ đi ra, đang định trở về phòng mình thì cô liếc mắt thoáng nhìn thấy một đĩa bánh bao hấp trên bàn ăn.

Chiếc quạt trần kiểu cũ xoay vòng vòng trên đỉnh đầu, những chiếc bánh bao nóng hôi hổi, bốc hơi nghi ngút, mùi thơm phảng phất khắp nơi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!