Chương 47: (Vô Đề)

Hứa Phương Phỉ nghẹn lời.

Cô không biết bằng cách nào Trịnh Tây Dã lại nghĩ ra chuyện "chỉ có anh mới có thể cắt tóc cho cô". Hai giây sau, cô không nhịn được hỏi: "Cơ mà, thầy biết cắt tóc không đó?"

Trịnh Tây Dã nói: "Việc đơn giản như vậy, xem qua hai lần là biết."

Trong đầu Hứa Phương Phỉ dấy lên nghi hoặc. Cô sửng sốt: "Chính trị viên, không phải thầy cho em làm mẫu để thầy thực hành kỹ năng cắt tóc đấy chứ?"

Trịnh Tây Dã liếc cô một cái, mặt không biến sắc nói: "Bộ dạng tôi trông không đáng tin cậy sao?"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Hứa Phương Phỉ nhỏ giọng trả lời: "Không hề ạ."

Trịnh Tây Dã nói: "Em không cần phải lo lắng. Kỹ thuật cắt tóc của tôi không tệ đâu."

Được rồi.

Anh đã khẳng định rằng mình làm được, đương nhiên cô không thể chất vấn thêm nữa. Cô đành gật đầu, không thèm nói nữa.

Nội quy của trường quân đội rất nghiêm, không được tự do như các trường đại học địa phương. Trong thời gian học, toàn bộ học viên quân đội phải hoàn toàn tuân thủ khuôn khổ, trừ khi có yêu cầu đặc biệt, còn không thì không được tùy ý rời khỏi khuôn viên trường. Ngay cả khi gặp chuyện nguy cấp cần phải nghỉ học, học viên cũng chỉ có thể báo cáo với cấp trên để xin phép và chỉ được rời trường sau khi đơn xin phép được phê duyệt. Hơn nữa, thời gian cho mỗi lần nghỉ học không được quá bốn giờ.

Vì vậy, để đáp ứng nhu cầu sinh hoạt của học viên, hầu hết khuôn viên của các trường quân đội đều được dành để mở nhiều khu tiện ích.

Ví dụ như siêu thị bán đồ nhu yếu phẩm hàng ngày, hay siêu thị trái cây tươi, tiệm cắt tóc tự phục vụ.

Trường Công nghiệp quân sự Vân Thành đông học viên, diện tích rộng, nên có năm tiệm cắt tóc tự phục vụ nằm ở vùng lân cận căng tin số 1, căng tin số 2, ký túc xá nữ, ký túc xá nam và sân huấn luyện.

Mà tiệm gần sân thể dục nhất nằm bên cạnh sân huấn luyện, cách chưa đến chín trăm mét theo đường thẳng.

Hứa Phương Phỉ lặng lẽ đi bên cạnh Trịnh Tây Dã. Suốt dọc đường, cô gặp rất nhiều học viên cấp cao hơn đang xếp hàng. Tất cả đều tỏ ra nghiêm túc và thận trọng, không ai lên tiếng nói chuyện, càng không có tiếng cười đùa trêu chọc.

Lẽ đó mọi người đều nhấn mạnh tính chất hàng đầu của trường quân đội là chữ "quân" đi trước. Quả nhiên nơi này vừa là trường học vừa là doanh trại.

Bầu không khí rét buốt như ở chốn băng tuyết, lạnh đến kinh người, bất cứ lúc nào cũng phải giữ tinh thần phấn chấn, để hoàn thành tốt nhiệm vụ.

Mãi đuổi theo dòng suy nghĩ, cuối cùng hai người bọn họ đã đến nơi.

Hứa Phương Phỉ ngước mắt nhìn.

Cửa của tiệm cắt tóc tự phục vụ này là loại cửa kính trong suốt, giữa cửa có dải trang trí màu xanh quân đội, trên có chữ "Ngày 01 tháng 08". Tiệm không lớn lắm, khoảng ba mươi mét vuông. Tổng cộng có ba tấm gương lớn từ trần đến sàn, ba cái ghế cắt tóc, ba bộ dụng cụ làm tóc như kéo, máy sấy tóc, lược. Ở vị trí trong cùng có cái giường cùng bồn gội đầu. Trên mặt đất bên cạnh có một lọ dầu gội đầu dung tích lớn, là nhãn hiệu dầu gội nội địa thông dụng nhất.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nhìn chung cách bày trí cũng không khác mấy tiệm cắt tóc ở bên ngoài là mấy.

Điểm khác biệt duy nhất ở đây là không có thợ cắt tóc phục vụ nên khách hàng chỉ có thể tự làm.

Trịnh Tây Dã đẩy cửa kính của tiệm cắt tóc ra, cùng Hứa Phương Phỉ bước vào.

Trong mắt cô gái hiện lên một tia mới lạ cùng kính sợ. Cô lặng lẽ nhìn bốn phía, rồi lại nhìn người đàn ông đang đi thẳng đến phía bồn gội đầu.

Một chiếc ghế đẩu tròn bằng da màu đen được đặt ở phía bên trái bồn, Trịnh Tây Dã khom người ngồi xuống. Nhưng người anh quá cao, hai chân cực kỳ thon dài, hoàn toàn không giống người bình thường. Độ cao ban đầu của chiếc ghế không phù hợp với anh, thoạt nhìn giống một người khổng lồ ngồi trên chiếc ghế đẩu tí hon. Trông có chút buồn cười, lại có chút ngầu và đáng yêu.

Hứa Phương Phỉ thu hết cảnh tượng này vào mắt, trong lòng cảm thấy buồn cười, nhưng cô không dám cười trước mặt anh, chỉ có thể mím chặt môi, cố gắng kìm nén.

Phía đằng kia.

Trịnh Tây Dã rũ mắt, duỗi dài cánh tay, điều chỉnh độ cao của ghế ngồi. Anh chỉnh ghế, không thèm ngước mắt nhìn, nhẹ nhàng ném cho cô một câu: "Buồn cười lắm hả?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!