Chương 43: (Vô Đề)

Vào thời khắc này, Hứa Phương Phỉ không thể dùng bất kỳ ngôn ngữ hoặc bất kỳ chữ viết nào để miêu tả được tâm trạng khiếp sợ của bản thân.

Ráng chiều ở chân trời đỏ rực hơn ngọn lửa, dưới ánh hoàng hôn, người kia đứng nghiêm túc ở đằng trước của cả đội ngũ, mặc đồng phục quân đội rằn ri thông dụng, trên cầu vai là hai vạch một sao, ngũ quan dưới vành nón anh tuấn lạnh lùng, lờ mờ trùng khớp với khuôn mặt trong trí nhớ của cô.

Chỉ trong khoảnh khắc, Hứa Phương Phỉ giống như bị dính phải định thân chú (1), ngạc nhiên đến bất động.

(1) Bùa hóa đá

Tiếng gió quấy nhiễu, ánh sáng đan xen, mọi thứ xung quanh giống như đều bị phớt lờ, tất cả dần trở nên mơ hồ, ngoại trừ bóng dáng nghiêm nghị cách đó không xa là rõ ràng và chân thật như thế.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Thật ra, cũng không phải cô không nghĩ đến chuyện gặp lại.

Hoàn toàn ngược lại, một năm trong quá khứ kia, cô đã từng tưởng tượng trong đầu vô số lần về một ngày nào đó có thể được gặp lại anh. Chỉ là, cảnh tượng gặp lại trước mắt này thực sự đã vượt ngoài sự tưởng tượng của cô.

Là Trịnh Tây Dã của phòng 3206 khu nhà số chín phố Hỉ Vượng, Lăng Thành đó ư?

Thiếu tá trẻ tuổi của Học viện Công trình Quân sự Giải phóng quân Nhân dân Trung Quốc, Trịnh Tây Dã?

Nhìn khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị, huênh hoang nhưng lại không giận tự uy đó, Hứa Phương Phỉ lâm vào hỗn loạn.

Cô không hiểu, tên thủ lĩnh tàn nhẫn độc ác và lưu manh, trên lưỡi dao dính đầy máu kia, sau khi xa cách một năm, hiện tại vì sao lại đột nhiên xoay người biến hóa thành chính trị viên trong kiếp sống học viên quân sự của cô, hơn nữa còn là cấp trên trực tiếp của cô.

Đây là cái cốt truyện kỳ quặc và quỷ dị gì thế?

Hứa Phương Phỉ cau mày.

Liệu có phải trùng tên trùng họ và có diện mạo giống nhau không?

Suy nghĩ như thế, ánh mắt vốn đang ngắm khuôn mặt Trịnh Tây Dã của Hứa Phương Phỉ bắt đầu không tự chủ được mà dịch xuống dưới, cuối cùng dừng ở trên mu bàn tay đang rũ xuống cạnh đường viền quần rằn ri.

Khớp xương rõ ràng, xương ngón tay thon dài, ở trên mu bàn tay là một lỗ đạn đã liền sẹo trông bắt mắt.

Đồng tử Hứa Phương Phỉ khẽ nhúc nhích.

Chuyện tới nước này, cho dù là không thể cũng đã trở thành khả năng duy nhất. Trịnh Tây Dã trước mặt cô, chính là tên khốn kiếp có khuôn mặt lười biếng đẹp trai kia.

Khuôn mặt của chính trị viên không có biểu cảm, đôi môi mỏng khép mở, vẫn còn đang nói gì đó với hàng ngũ. Mọi người đang tập trung nghe, chỉ có Hứa Phương Phỉ là thất thần.

Sau khi nhìn tay chính trị viên xong, tầm mắt cô lại lặng lẽ quay trở lại trên mặt anh, nhìn anh chằm chằm không chớp mắt, muốn tìm kiếm một chút dấu vết còn sót lại của người ở phòng 3206 năm đó trên khuôn mặt tuấn tú kia.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nhưng mà không có.

Chính trị viên đứng ngược sáng, tầm hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, khí độ lại cực kỳ chững chạc uy nghiêm, đến cả tiếng nói cũng giống như con người anh, không vội vàng, không chậm chạp, trầm thấp từ tính. Anh nói năng có khí phách, khiến cho người nghe cảm thấy sợ hãi trong lòng, không dám phản bác.

Chỉ trong một chớp nhoáng, cũng không biết tại sao, trong đầu Hứa Phương Phỉ đột nhiên hiện lên bốn chữ: quân tử đoan chính.

Thời gian giống như một con sông lững lờ chảy qua người anh, rút đi vẻ phỉ khí (1) và tùy tiện không đàng hoàng của anh, cũng bớt đi vài phần tản mạn và kiêu ngạo. Người đàn ông đó khi khoát lên trang phục quân đội thế mà lại đoan chính, chững chạc và lạnh lùng đến mức giống như một thanh kiếm lạnh lẽo cao ngạo treo trên đỉnh núi tuyết, mũi kiếm nhọn khiếp người, cao không thể với tới.

Trong lúc Hứa Phương Phỉ suy nghĩ đến xuất thần, giống như nhận thấy được ánh mắt đến từ cuối hàng, chính trị viên hơi nghiêng đầu, tầm mắt sắc bén như chim ưng, chỉ trong nháy mắt đã khóa chặt lấy tân binh nhỏ xinh đẹp kia lại.

Không hề phòng bị, hai ánh mắt đúng lúc chạm phải nhau giữa không trung.

Hứa Phương Phỉ: "…"

Ngũ quan của Trịnh Tây Dã lập thể, hai mắt cực kỳ thâm thúy, hơn nữa màu của đôi đồng tử kia đen đến độ hơi rét run, lúc im lặng không nói gì cực kỳ đáng sợ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!