Chương 42: (Vô Đề)

Hứa Phương Phỉ báo danh vào Học viện Kỹ thuật Quân sự Giải phóng quân Nhân dân Trung Quốc, nhưng cô lại được nhập học đợt sớm (4).

(4) (Nhập học đợt sớm): ý chỉ những thí sinh đặc biệt trong kỳ thi tuyển sinh đại học, ngay sau khi kỳ thi đại học kết thúc thì đăng ký nhập học đợt sớm cũng hoàn thành. Nếu như không trúng tuyển trong đợt này, thì cũng không có ảnh hưởng đến các đợt nhập học khác.

Trình độ tổng hợp của Học viện Công trình Quân sự đứng thứ ba trong top đầu của các trường học viện quân sự cả nước, bởi vì trường nằm tại Vân Thành, nên được gọi tắt là "Công trình Vân Quân."

Vào ngày thông báo nhập học được gửi đến, Kiều Tuệ Lan đang đứng dưới sân số 9 giúp bà Trương đã tám mươi tuổi nhặt những hạt đậu.

Lão Hoàng làm người đưa thư quanh phố Hỉ Vương đã được mấy năm, đã quen thuộc với hầu hết những người dân sống ở sân số 9. Ông ấy giao thư đến tay của Kiều Tuệ Lan rồi cười lớn nói: "Chúc mừng nhé chị Kiều, Phỉ Phỉ nhà chị trúng tuyển Công trình Vân Quân rồi!"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Kiều Tuệ Lan vui mừng khôn xiết, phấn khích đến mức suýt thì làm đổ hết rau mới nhặt được xuống đất. 

Ngay lập tức, mọi người sống trong sân đã nghe tin rồi ra ngoài. Bác gái bế đứa con nhỏ, ông lão chống nạng, người thuê nhà bê bát cơm, tất cả các hộ dân đều tập tụ lại với nhau, mặt mày vui vẻ thảo luận, vừa khen gợi lại vừa cực kỳ ngưỡng mộ, vây quanh Kiều Tuệ Lan đến chật kín ở cổng của Đơn nguyên hai tòa ba. 

Mảnh đất phố Hỉ Vượng này, mấy chục năm không có lấy một tú tài giỏi giang như này, đột nhiên lại có một sinh viên trường quân sự, là rường cột tương lai của đất nước, không nghi ngờ gì đây chính là một tin tức vô cùng lớn. 

Huống chi sinh viên của trường quân sự là rường cột nước nhà này còn là một cô gái tóc dài, đôi mắt to tròn lanh lợi. 

Hứa Phương Phỉ trở thành ngôi sao của cả phố Hỉ Vượng. 

Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, gạo, bột, ngũ cốc và dầu mà gia đình cô nhận được đã chất thành núi, họ hàng mấy năm không liên lạc cũng ào ào "rú lên như điên", gọi điện thoại đến quan tâm tha thiết. Ngay đến cả ủy ban dân cư và ủy ban khu phố cũng đặc biệt cử người đến tận cửa chúc mừng, vỗ ngực biểu thị "có khó khăn thì cứ nói."

Ông ngoại nằm trên giường bệnh, nhìn từng đoàn người thân hàng xóm bước qua bậc cửa mà bất lực lắc đầu.

Động tác đút hoa quả của Hứa Phương Phỉ dừng lại hỏi: "Ông ngoại, ông sao thế ạ?"

"Nhìn những khuôn mặt đó đi." Ông hất cằm: "Lúc đầu khi nhà chúng ta khó khăn, không ai để ý đến chúng ta, bây giờ biết cháu thi đỗ Công trình Vân Quân, lại có tiền đồ, ai ai cũng đều giống như con chó hung ác ngửi thấy mùi bánh bao thịt (5), vội vàng đuổi tới đây. Đây gọi là cái gì? Nghèo giữa chợ đông ai thèm hỏi, giàu tại rừng sâu lắm kẻ thăm đó(6)."

(5) (Con chó hung ác ngửi thấy mùi bánh bao thịt): ám chỉ những người bạc bẽo, vô ơn. Lúc khó khăn thì không thấy mặt mũi, lúc có lợi lộc thì mặt dày đeo bám (bởi vì mũi chó rất thính, chỉ cần ngửi thấy mùi thịt là sẽ lao đến, nên hình ảnh này được lấy làm ẩn dụ cho điều đó, ý chỉ trích đối phương là sói mắt trắng). 

(6) ,: ý chỉ khi nghèo khổ không người thăm hỏi, lúc giàu sang thì khách khứa đầy nhà. Ví với tình người ấm lạnh, tham phú phụ bần.

Hứa Phương Phỉ cười cười, xiên một miếng lê đưa đến bên miệng ông ngoại: "Không phải tất cả mọi người trên đời này đều như thế sao. Đó là chuyện bình thường."

Tiểu Huyên đang ngồi xổm trong góc tường chơi bi cũng ngẩng đầu lên, bắt chước nói theo Hứa Phương Phỉ với giọng trẻ con: "Đúng vậy. Trên đời này không phải ai cũng thế sao!"

Ông ngoại nhìn bọn họ, cười rồi thở dài: "Hai đứa nhóc các cháu vậy mà lại có thể nghĩ thoáng như vậy."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Hứa Phương Phỉ và Lý Tiểu Huyên nhìn nhau cười, lè lưỡi bĩu môi cười với nhau, không nói gì. 

Ông ngoại nuốt miếng lê xuống rồi lại hỏi: "Đúng rồi, Phỉ Phỉ. Trước khi cháu đến trường quân sự chắc là vẫn phải đi làm kiểm tra sức khỏe nhỉ?"

"Vâng, trường cháu chỉ định đơn vị làm kiểm tra sức khỏe là Bệnh viện Không quân Lăng Thành." Hứa Phương Phỉ nói: "Cháu nói với mẹ rồi, tuần sau nữa mẹ sẽ đưa cháu đi."

"Được." Ông ngoại gật đầu. Một lúc sau, ông ngẩng đầu đưa bàn tay trái vẫn còn cử động được lên vẫy tay rồi nói: "Lại đây nào con gái, đến gần chút."

Ánh mắt Hứa Phương Phỉ hơi sáng lên, cô đặt đĩa hoa quả xuống lại gần ông ngoại. 

Ông trìu mến vỗ vỗ mặt của cô, cười hiền hòa nói: "Cô gái nhỏ nhà chúng ta sau này sẽ là hoa khôi quân sự rồi, trường quân sự vừa là trường học lại vừa là bộ đội, cháu phải nhớ lấy một câu, phục tùng mệnh lệnh là trách nhiệm thiêng liêng của quân nhân, mọi hành động đều tuân theo lệnh của chỉ huy."

Hứa Phương Phỉ cười: "Ông ngoại yên tâm đi ạ, cháu biết rồi."

Lý Tiểu Huyên bổ nhào lên lưng Hứa Phương Phỉ, vui vẻ nói: "Vui vẻ hạnh phúc quá! Em có một người chị gái là quân nhân giải phóng rồi!"

"Mau xuống đi nào." Hứa Phương Phỉ giả vờ tức giận, đưa tay cù lét Tiểu Huyên: "Rất nặng đó. Tiểu Huyên, em lại tăng cân rồi!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!