Triệu Ích Dân không phải kẻ ngu, mặc dù cậu ta thấy giọng điệu của người đàn ông này lười nhác hời hợt, nhưng sự tàn nhẫn và lạnh lẽo trong đôi mắt kia vẫn khiến cho cõi lòng người ta cảm thấy run sợ. Cậu ta lập tức tỉnh ngộ, câu "không đánh nhau, chỉ dọn xác" của anh chắc chắn không phải lời thuận miệng nói ra để đùa giỡn người ta.
Chốn Lăng Thành này ngày quá ngắn, đêm lại quá dài, dưới sự hỗn loạn cất giấu quá nhiều kẻ liều mạng và vô vàn tội ác, đến Thần Phật cũng đều phải lùi binh nhường bước.
Con quỷ nhỏ gặp phải Diêm La Vương, bị đánh mấy cú xem như còn nhẹ, nếu như sơ sẩy một bước mất đi tính mạng thì ngay cả linh đường khóc tang ba mẹ cũng chẳng tìm thấy đâu.
Giọt mưa tí tách, tí tách rơi xuống.
Hứa Phương Phỉ không có được sự phong nhã của những nhà thơ thời xưa, cô chỉ cảm thấy những tiếng vang kia chẳng hề giống tiếng trân châu sáng trong rơi trên bàn ngọc, mà ngược lại nó càng giống với những nốt nhạc đang thúc giục đòi mạng con người hơn. Không khí đêm mưa hôm nay rất oi bức, mang theo nào là mùi mồ hôi nào là mùi máu tươi, ép buộc người ta đến nỗi sắp không thể thở được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trên góc tường đối diện, dáng vẻ kiêu căng phách lối của Triệu Ích Dân đã bị dội tắt, không còn sót lại chút gì.
Cậu ta run rẩy, co rúm lại, cả cơ thể tròn quay đầy thịt mềm nhũn bất lực, liên tục cầu xin người trước mặt tha thứ: "Xin lỗi anh, em biết sai rồi. Anh ơi, em thật sự biết sai rồi. Mẹ nó chứ, là do em đây đê tiện. Em con mẹ nó là đứa hạ lưu, em con mẹ nó là đồ cầm thú, em con mẹ nó không bằng súc sinh. Anh cứ coi như em là một cái rắm, thả bủm em ra ngoài đi!"
Người đàn ông trẻ tuổi lạnh lùng nhìn xuống Triệu Ích Dân đang xin xỏ tha mạng, lúc mở miệng ra, giọng điệu đã nhạt hơn hẳn: "Bọn nó đã cướp đồ gì chưa?"
Hứa Phương Phỉ không kịp phản ứng.
Người đàn ông chờ đợi mấy giây, thấy người sau lưng không lên tiếng đáp trả lại, lúc này mới khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn cô.
Ánh đèn đường mờ tối, hạt mưa làm ướt nhẹp mấy sợi tóc ngắn đen nhánh trên trán người đàn ông, thuận theo đường cong đi xuống, để lại vài vệt nước trên khuôn mặt tuấn tú lại ngông cuồng của anh.
Con ngươi đen nhánh chiếu tới hai luồng ánh mắt, lạnh lùng lại thờ ơ, lần đầu tiên trong đêm nay, ánh mắt đó chịu rơi vào trên thân người thiếu nữ đang mặc đồng phục.
Cách đó vài bước, Hứa Phương Phỉ cùng vừa lúc ngước nhìn anh.
Đột ngột đối mặt với đôi mắt này, lồng ngực cô đột nhiên run lên, chỉ cảm thấy hoảng hốt không hiểu tại sao.
Hứa Phương Phỉ không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cô bối rối vài giây rồi lập tức rũ mắt xuống, chậm rãi lấy lại tinh thần, hóa ra câu nói vừa rồi của anh là đang nói cùng với cô.
Hứa Phương Phỉ cực kỳ sợ hãi, cô cắn cắn cánh môi, lắc đầu bày tỏ không có.
Người đàn ông trẻ tuổi thu lại tầm mắt, quẳng xuống năm chữ với Triệu Ích Dân đang thoi thóp: "Nói xin lỗi cô ấy."
Trong thời khắc sinh tử, Triệu Ích Dân bất chấp chuyện có mất mặt hay không, cũng mặc kệ đám đàn em đang trông mong nhìn mình. Cậu ta đứng lên, chắp tay trước ngực, vái vài cái giống như đang vái Bồ Tát trong miếu, miệng nói: "Bạn học à, tôi sai rồi, sau này tôi không dám có suy nghĩ làm phiền cậu nữa. Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi... Cậu rộng lượng đừng chấp kẻ tiểu nhân, tha cho tôi một mạng, để cho tôi một con đường sống đi!"
Hứa Phương Phỉ hoàn toàn không muốn nhìn thấy gương mặt ghê tởm kia, cô chán ghét quay đầu sang nơi khác.
Ngay sau đó, người đàn ông trẻ tuổi ung dung hỏi: "Có muốn báo cảnh sát không?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hứa Phương Phỉ nghe anh hỏi vậy, suy nghĩ một lát, lắc lắc đầu.
Triệu Ích Dân này đánh nhau bắt nạt bạn học, chuyện xấu xa gì cũng đã từng làm, vào đồn công an không khác gì về nhà. Cậu ta đang trong độ tuổi vị thành niên, có luật bảo vệ trẻ vị thành niên làm chiếc ô lớn che trên đầu, mỗi lần vào trong đó cũng chỉ bị giáo dục bằng miệng và giam giữ vài ba hôm, không có ý nghĩa thực tế gì.
Báo án sẽ quấy rầy đến cảnh sát, mà cô cũng nhất định bị gọi lên phối hợp lấy lời khai, đến lúc đó mẹ và ông ngoại cô sẽ biết được, ngược lại còn khiến họ phải lo lắng cho cô.
Triệu Ích Dân nghe thấy lời này, nhịn đau trơ trẽn trưng ra nụ cười nịnh bợ, giọng điệu lấy lòng: "Anh ơi, cô ấy cũng bảo không muốn báo cảnh sát bắt em rồi, vậy em có thể..."
"Cút!"
"Vâng vâng! Em cút ngay đây ạ!"
Triệu Ích Dân như được tha tội chết, che cái trán còn đang chảy máu quay đầu bỏ chạy ngay. Mấy tên đàn em lâu la thấy vậy, cũng vội vàng chuồn theo phía sau.
Tiếng bước chân xa dần rồi biến mất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!