Chương 39: (Vô Đề)

Giọng nói của thiếu nữ nhẹ nhàng, mềm mại, hệt như một cơn gió thổi qua những ngọn núi hoang sơ.

Dưới ban đêm, Trịnh Tây Dã không nói gì, nhưng lại chậm rãi giơ tay lên, ôm lấy cô gái nhỏ vào lòng một cách nhẹ nhàng mà chắc chắn. Sau đó, anh dần dần khoanh tay lại, lực tay từ từ mạnh dần, tựa như muốn hòa lại làm một với cô.

Hứa Phương Phỉ vòng tay ôm lấy vòng eo gầy mà rắn chắc của Trịnh Tây Dã, vùi đầu vào ngực anh, lần đầu tiên cô cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của người đàn ông này một cách rõ ràng mà chân thực như vậy.

Trên người anh có một mùi hương như rừng cây sau cơn mưa, sảng khoái mà mát lạnh, rất dễ chịu. Loại mùi hương này nhè nhẹ, từng chút, từng chút quấn quanh hơi thở của cô, dần dần khiến cô choáng váng.

Hứa Phương Phỉ vô thức nhắm mắt lại.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Màn đêm mờ mịt, không biết qua bao lâu, một tiếng quạ đen kêu vang lên, khiến cô lấy lại tinh thần.

Hứa Phương Phỉ trong nháy mắt mở mắt ra, sau đó cô mới phát hiện tư thế đang ôm nhau của hai người bọn họ quá thân mật, cô cảm thấy như có cái gì đó quá mức mơ hồ.

Ngay lúc này trái tim của cô như bị rối loạn, mặt cô cũng đỏ bừng như có ngọn lửa đang thiêu đốt. Cô mấp máy môi muốn nói ra điều gì đó, nhưng cuối cùng cô lại không nói được lời nào, chỉ hoảng hốt buông lỏng hai cánh tay mảnh khảnh, định vùng ra khỏi vòng tay của người đàn ông này.

Không ngờ, khoảng cách rời ra còn chưa tới năm centimet, lực đạo trên eo của cô càng bị siết chặt, anh lại đột ngột ôm cô.

"..." Nằm ngoài dự đoán của Hứa Phương Phỉ, cô kinh ngạc chớp chớp cả mắt.

Cứ như vậy, lại đâm thẳng vào ngực anh.

Trịnh Tây Dã trông có vẻ bình tĩnh, nhưng anh lại đang ôm chặt cô gái nhỏ vào lòng không muốn buông ra.

Đối phương quá cao, chênh lệch về chiều cao và hình thể đã tạo ra hoàn cảnh bất lợi, Hứa Phương Phỉ không thể nào thoát ra được, cô ngước mắt lên, nhìn thấy được chiếc cằm góc cạnh của Trịnh Tây Dã đang chạm nhẹ vào đỉnh đầu cô. Eo trái, eo phải đều bị bàn tay to lớn của anh vây lấy, bầu trời trên đầu cũng bị bao phủ, anh giam cầm cô khắp mọi nơi, không chừa chỗ nào cho cô có thể trốn thoát.

Màn đêm đã đáng sợ rồi, huống hồ còn trong tình huống như này.

Hứa Phương Phỉ bối rối, cố gắng lên tiếng gọi: "Trịnh Tây Dã..."

Gọi cả họ lẫn tên. Đây là lần đầu tiên cô gọi thẳng tên đầy đủ của anh như vậy.

Ánh mắt Trịnh Tây Dã rất sâu, như thể anh không nghe thấy cô gọi mình. Một lúc sau, cuối cùng anh cũng buông tay, giải phóng xiềng xích trên cơ thể của cô.

Người đàn ông buông cô gái nhỏ ra, lặng lẽ nhìn cô bằng đôi mắt đen láy của bản thân mình.

Cái ôm này bắt đầu từ cô và kết thúc bối anh, bắt đầu từ sự tìm kiếm an ủi đơn thuần, kết thúc trong cuộc chiến giữa tâm hồn và dục vọng. Nghiện đến như vậy, khát khao đến như vậy, say mê đến như vậy, mộng tưởng đến như vậy, nhưng suốt quá trình Trịnh Tây Dã miệng vẫn kín như bưng, không hề để cho một ai hay biết anh đang nghĩ gì.

Đôi khi sẽ có những ý nghĩ kỳ lạ nảy sinh.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lúc này, khi anh gặp cô, anh không thể biết đó là một món quà từ ông trời hay là một sự trừng phạt.

Lại một cơn gió đêm nhè nhẹ thổi qua.

Hứa Phương Phỉ rũ đầu xuống, mặt còn đỏ bừng, không dám nhìn anh, thấp giọng ngập ngừng nói: "Thực xin lỗi, vừa rồi đột nhiên... ôm lấy anh."

Trịnh Tây Dã trả lời: "Không sao đâu."

"Đã nhiều năm rồi em không còn được nghe giọng nói của ba." Cô lau đi giọt nước mắt còn sót lại trên hàng mi, cười trong nước mắt, giả vờ thoải mái: "Đột ​​nhiên em thật sự nghe không quen."

Khóe mắt của Trịnh Tây Dã cong lên, dường như anh có chút ý cười: "Nghe thấy đoạn ghi âm đó, anh cảm thấy tính cách của chú khá hài hước."

"Đúng vậy. Mẹ em thường nói đùa rằng thứ mà ba em làm cho người ta thích nhất chính là cái miệng nịnh nọt của ông ấy, trơn tru như mật vậy." Hứa Phương Phỉ nhún vai cười.

Tầm mắt Trịnh Tây Dã lưu luyến trên mặt cô, đột nhiên nói: "Chú chắc hẳn là một người đàn ông rất đẹp trai."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!