Chương 38: (Vô Đề)

Tưởng Chi Ngang nghe thấy thế trên mặt liền lộ rõ vẻ hoang mang, bối rối mà cau mày. Cậu ta vén chăn lên lục lọi hai lần, cuối cùng cũng tìm thấy được một tờ giấy dưới gầm giường, bên trên có viết một dãy số. Có vẻ như những con số đó được viết bằng lưỡi câu sắt, nét chữ cứng cáp mà có lực. 

"Anh, Tôn Hoa không phải là tài xế của anh sao?" Tưởng Chi Ngang vốn dĩ vô tâm cho nên không hiểu chuyện gì, khó hiểu giơ dãy số trong tay lên: "Anh đưa cho em số điện thoại của anh ta làm gì?" 

Trịnh Tây Dã: "Sáng sớm mai cậu ấy sẽ đến đón em rồi đưa em đến Thái Thành."

Tưởng Chi Ngang càng hoang mang hơn: "Anh, không phải chứ. Đột nhiên anh để em đến Thái Thành để làm gì vậy?" 

"Trước đây dì Ôn đã gọi điện cho anh, dì ấy nói là nhớ em rồi." Trịnh Tây Dã nói: "Anh biết em không tiện trở về Vân Thành cho nên dì ấy đã đặt vé máy bay đến Thái Thành vào ngày mai, em qua đó gặp mẹ em đi."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Ngay lập tức Tưởng Chi Ngang tỏ thái độ nóng nảy mất kiên nhẫn, phủi phủi tờ giấy trong tay, lẩm bẩm với giọng điệu khó chịu: "Ngày mai em còn hẹn Mê Mê đi cá cược đua ngựa, mẹ em cũng tìm em đúng lúc thật đấy." 

Trịnh Tây Dã lạnh lùng nhìn cậu ta, giọng điệu lạnh nhạt, hờ hững, không cho phép cậu ta được nói một câu nào phản bác lại nữa: "Hai mẹ con máu mủ ruột thịt, đã lâu như vậy rồi dì Ôn nhớ em cũng là chuyện bình thường. Đi thăm dì ấy đi."

"Biết rồi biết rồi, em cũng có nói là sẽ không đi đâu."

Trong số tất cả thành viên ở Tưởng gia, cậu cả nhà họ Tưởng chỉ sợ nhất là Trịnh Tây Dã, thậm chí là còn sợ Trịnh Tây Dã hơn cả ba mình. Chẳng có nguyên nhân gì khác, thực sự là vị Thái Tuế này thủ đoạn quá tàn nhẫn, làm việc tuyệt tình, dứt khoát. Không phải ngẫu nhiên mà chỉ trong vài năm ngắn ngủi anh đã có thể thu phục được một đám đầu trâu mặt ngựa làm việc cho anh.

Có đôi khi, Tưởng Chi Ngang không hoàn toàn sẽ nghe theo lời của Tưởng Kiến Thành, nhưng lời nói của Trịnh Tây Dã thì Tưởng Chi Ngang tuyệt đối không dám không nghe theo.

Thấy Trịnh Tây Dã ra mệnh lệnh, Tưởng Chi Ngang vội vàng ngoan ngoãn gật đầu. Cuối cùng anh đưa tay gãi gãi đầu, chán nản nói: "Anh à, để em nói cho anh một chuyện thật lòng, thực ra em cũng rất nhớ nhà. A, nhanh chóng đặt vé máy bay đến Vân Thành giúp em được không? Đã qua vài tháng kể từ khi chuyện đó xảy ra, thằng nhóc thay em ngồi tù cũng đã mốc meo, cảnh sát bên kia cũng đã kết án rồi.

Tại sao ba em vẫn muốn em bỏ trốn vậy?"

Vài tháng trước, Tưởng Chi Ngang và một nhóm bạn chả ra làm sao đang hát hò uống rượu tại một hộp đêm ở Vân Thành, khoảng hơn mười thiếu gia ăn chơi trác táng cộng thêm cả người bồi rượu theo kiểu công chúa cho mỗi người. Chỉ mới vài giờ đầu mà nhóm người bọn họ đã uống hết hơn hai mươi chai rượu whisky nguyên chất, say đến mức không phân biệt được đông tây nam bắc.

Nhưng đám công tử này vẫn chưa hài lòng, từng người một la hét náo loạn, kêu Tưởng Chi Ngang dẫn cả đám đi xuống dưới hầm quán bar chơi.

Sự tình xảy ra sau khi một nhóm người đi xuống dưới dầm quán bar.

Một trong những người đi cùng Tưởng Chi Ngang là Chương Tử Hoa, bình thường tham lam hám tiền lại còn háo sắc, đêm đó hắn đã lợi dụng men rượu trong người để trêu chọc một người phụ nữ ăn mặc mát mẻ. Thật không ngờ cô gái này hóa ra lại là em gái của Liên Vanh

- cậu hai nhà họ Liên.

Nhà họ Liên ở Vân Thành đích thực là một gia đình giàu có, cha ông trong nhà đều là những thương nhân làm ăn nghiêm túc, là dòng dõi quý tộc truyền thống lâu đời nhất. Chính bởi vì điều này mà từ trước đến nay Liên Vanh đều không nhìn vừa mắt Tưởng Chi Ngang, từ tận đáy lòng luôn coi thường Tưởng Chi Ngang không cùng đẳng cấp với anh ta.

Hận cũ lại thêm thù mới, hai bên lại uống hết rượu, một câu không hợp lập tức nổ ra một trận xung đột đánh nhau.

Trong lúc hỗn loạn, Tưởng Chi Ngang đã nhặt một chai rượu ngoại lên rồi nện vào người Liên Vanh.

Ở hiện trường Liên Vanh bị đánh đến chảy máu đầu, hôn mê bất tỉnh nhân sự, được mọi người đưa đi bệnh viện.

Sau đó Tưởng Kiến Thành biết chuyện thì nổi trận lôi đình, hung hăng đánh Tưởng Chi Ngang một trận rồi đuổi cậu ta đến Lăng Thành để né tránh trận sóng gió này. 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Biên bản đều dựa vào chứng cứ để làm việc, ổng Tưởng vừa chi nhiều tiền như vậy cho nhân chứng, nhân chứng vật chứng đều có cả rồi, nếu không khép lại vụ án thì còn có thể thế nào nữa?" Trịnh Tây Dã rủ ánh mắt xuống, khuôn mặt không có chút biểu cảm nào mà dập tắt đầu mẩu thuốc lá: "Vấn đề ở đây là tuy cảnh sát không bắt em, nhưng còn Liên gia thì sao?"

Vẻ mặt của Tưởng Chi Ngang đột nhiên đông cứng lại, sắc mặt cứng đờ.

Trịnh Tây Dã nhìn cậu ta, nói với giọng điệu đều đều: "Em cũng phải biết rằng mặc dù con trai thứ hai nhà họ Liên đã tỉnh lại nhưng chúng ta cũng đã kết thù oán với Liên gia rồi. 

Tưởng Chi Ngang tức giận, chân đá văng ghế ra rồi sải bước ra cửa, căng chặt da đầu lên hừ lạnh: "Dù cho có kết thù thì như thế nào, chẳng lẽ bọn họ còn dám đụng đến em hay sao?"

"Qua mấy ngày nữa có một cuộc thương lượng cần bàn bạc. Ý của anh là em nên bình tĩnh lại, đừng có gây thêm phiền phức cho bố em và anh nữa."

"..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!