Chương 37: (Vô Đề)

Giọng điệu của Trịnh Tây Dã khi nói lời này tự nhiên đến mức giống như nói mùa dâu tây vốn dĩ vào mùa đông vậy, khiến cho Hứa Phương Phỉ nghe được những lời này mà hơi hoang mang.

Bên trong không gian nội thất xe kín mít được chắn kín gió, thoang thoảng hương hoa thanh mát, dễ chịu khiến người ta cảm thấy thoải mái thư thái.

Hứa Phương Phỉ nhìn khuôn mặt nghiêm nghị, tuấn tú, đẹp đẽ của người đàn ông, rồi sau đó quay đầu nhìn sang bó hoa bên cạnh màu xanh nhạt, đầy tươi mát và thơ mộng, bó hoa đẹp đến mức có chút không chân thật.

Cô không kìm lòng được mà duỗi ngón tay thon dài ra, dùng sức nhẹ nhàng nhất có thể, cẩn thận nhè nhẹ chạm vào cánh hoa dạ lan hương.

Cảm xúc khi chạm vào thật mềm mại, trên cánh hoa còn vương chút hơi ẩm khiến cho người ta cảm giác được sức sống tràn đầy của nó. 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Thì ra là hoa thật nha.

Đôi mắt Hứa Phương Phỉ đột nhiên phát sáng lên, quay đầu lại nhìn về phía Trịnh Tây Dã, khuôn mặt ngơ ngác hỏi: "Sao đột nhiên anh lại tặng hoa cho em vậy?"

Lúc này Trịnh Tây Dã đã thu hồi tầm mắt, quay đi nhìn chỗ khác rồi. Anh bắt đầu khởi động xe, cùng lúc đó khóe môi cong lên thành một đường cong dịu dàng, nhàn nhạt trả lời cô: "Hôm qua lúc đến nhà em thu dọn đồ đạc thì tình cờ nhìn thấy bức tranh vẽ loài hoa này trên tủ tivi phòng khách. Vừa rồi lúc anh đi ngang qua một cửa hàng hoa lại vô tình thấy nó cho nên thuận tay mua luôn."

Hứa Phương Phỉ nghe xong thì ngơ ngẩn cả người.

Đúng thật là trong nhà cô có một bức tranh phía trên tủ tivi. Đó không phải là tác phẩm của một họa sĩ nổi tiếng nào cả, mà chính là bức tranh cô ngẫu hứng vẽ do giáo viên trường mầm non giao bài tập về nhà, đề bài là "Hãy vẽ bông hoa mà em yêu thích nhất".

Khi đó cô chỉ mới bốn tuổi, ngay cả cây bút lông tô màu nước cũng không thể cầm chắc trong lòng bàn tay nhỏ xíu, giấy vẽ cũng bỏ hết tờ này đến tờ khác đến nỗi cô còn lo lắng đến mức phát khóc cả lên. Chỉ vì để động viên cô mà nửa đêm bố cô đã đến cửa hàng mua một hộp bút chì màu cỡ nhỏ cho trẻ con dùng, sau đấy vẽ cùng với cô.

Cuối cùng, nhờ sự nỗ lực không ngừng nghỉ của hai bố con mà bức tranh "Bông hoa em yêu thích nhất là hoa dạ lan hương" đã ra đời.

Bài tập về nhà vẽ tranh lần đó là lần đầu tiên mà Hứa Phương Phỉ nhận được bức tranh bông hoa nhỏ màu đỏ. Cả bố mẹ và cô đều rất vui mừng cho nên mới đem bức tranh này đóng thành khung tranh rồi treo trong nhà làm kỉ niệm…

Những nét vẽ nguệch ngoạc, tùy ý thời ấu thơ năm đó vậy mà có thể lấy được bông hoa màu đỏ, thế nhưng dùng ánh mắt hiện tại nhìn lại bức tranh đó thì thậm chí ngay cả vẻ đẹp cơ bản cũng không được nhắc tới.

Làm sao mà Hứa Phương Phỉ có thể ngờ rằng Trịnh Tây Dã lại có thể chú ý đến bức tranh nhỏ đó, hơn nữa lại còn nhớ kỹ loài hoa mà cô yêu thích nhất chính là hoa dạ lan hương cơ chứ.

Bỗng nhiên một niềm vui nho nhỏ lan tỏa từ trong lòng cô, Hứa Phương Phỉ vươn cánh tay ra nhẹ nhàng ôm trọn bó hoa màu xanh vào trong lòng. 

Nhìn từng đóa hoa đáng yêu kia, khóe miệng Hứa Phương Phỉ khẽ nhếch lên, không nhịn được mà nhỏ giọng hỏi: "Chủ nhiệm lớp bọn em đã từng nói, con trai đều là người qua loa, cẩu thả, không có chút tinh tế nào cả. Thế nhưng anh lại không hề giống với bọn họ."

Trịnh Tây Dã nghe thấy vậy dừng lại một chút, sau đó nghiêng đầu sang nhìn cô: "Không giống bọn họ ở chỗ nào?"

Trên trán cô chảy ra mấy giọt mồ hôi, cả người Hứa Phương Phỉ bỗng chốc nóng cả lên, giống như có vô số con ốc sên nhỏ bò tới bò lui ở trên khuôn mặt cô, hơi ngứa ngáy. Cô nhẹ giọng khen anh: "Anh rất cẩn thận, chu đáo, tinh tế, giỏi quan sát và chú ý đến những chi tiết nhỏ."

Trịnh Tây Dã nghĩ một lúc, lắc lắc đầu, bình tĩnh sửa lại lời nói của cô: "Anh chỉ chú ý đến em mà thôi."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Anh đang nói cái gì vậy?

Anh chỉ chú ý đến…

Cô…

Nhịp tim của cô đột nhiên lạc mất một nhịp, nhiệt độ trên khuôn mặt càng lúc càng cao. Đột nhiên Hứa Phương Phỉ cảm thấy bối rối, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trắng nõn của cô trở nên đỏ hồng, giống như lớp son phấn mà các cô gái trang điểm lúc xuất giá thời xưa.

Cô vội vàng quay đầu đi không tiếp tục nhìn anh nữa, khuôn mặt đỏ ửng lên, cô ngây người, nhìn chằm chằm vào bó hoa đến mức ngẩn ngơ.

Bầu không khí trong xe dần chìm vào tĩnh lặng, so với lúc nãy, bầu không khí này còn khó tả hơn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!