Chương 35: (Vô Đề)

Trong trái tim của Hứa Phương Phỉ mọi thứ trên mảnh đất quê hương Lăng Thành của cô không quá đẹp nhưng lại rất tốt. Cho dù nơi này có cằn cỗi, lạc hậu, hỗn loạn đến đâu thì nó cũng là mảnh đất nơi cô sinh ra và lớn lên khiến cô quyến luyến nhất.

Thứ cô thích nhất ở Lăng Thành là ánh nắng mặt trời.

Một đứa trẻ lớn lên trên một thành phố nhỏ gần biên giới, chưa bao giờ được ngắm nghía thế gian rộng lớn và lộng lẫy, có lẽ do tầm nhìn của cô quá hạn hẹp, hoặc cũng có lẽ do cô quá yêu thương mảnh đất quê hương này nên từ nhỏ đến lớn Hứa Phương Phỉ vẫn luôn cảm thấy ánh nắng mặt trời của Lăng Thành rất đặc biệt.

Sạch sẽ và dịu dàng, thẳng thắn và cháy bỏng.

Lúc này đây, trong ánh nắng sớm của một ngày nắng gắt trên mảnh đất này, dáng hình của Trịnh Tây Dã hình như lại càng thêm rõ ràng hơn nữa. Một đôi chân dài của anh cong cong, đang nửa ngồi xổm trước tủ sách cũ hồi trước ba cô để lại. Cho dù là những đồ vật cũ kỹ đang rải rác trên mặt đất hay chiếc xẻng đảo thức ăn đồ chơi trong tay anh đều không hề phù hợp với khí chất và khuôn mặt lạnh lùng hung dữ của anh.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Hứa Phương Phỉ nhìn thấy đôi mắt hẹp dài kia khẽ nheo lại, vô thức tiếp lời hỏi: "Kỷ niệm gì ạ?"

Trịnh Tây Dã im lặng nửa giây, anh thu hồi tầm mắt đang dừng lại trên khuôn mặt trắng nõn bé nhỏ của người thiếu nữ, thản nhiên tự giễu trả lời: "Một vài kỷ niệm không nên có."

Hứa Phương Phỉ không hiểu hàm ý trong những lời nói này của Trịnh Tây Dã, nhưng tâm tư của cô vốn rất tinh tế nên cô có thể nhận ra được tâm trạng của anh vào lúc này hình như đang không tốt. Cô không tiếp tục truy hỏi anh nữa, cười dịu dàng, giọng điệu thoải mái: "Em đã lớn như thế này rồi, mấy món đồ chơi đó để ở trong nhà cũng chiếm chỗ, đang định đem vứt đi.

Nếu như anh thích thì em cho anh đấy, tránh cho anh lại chê bôi em là đồ keo kiệt."

Trịnh Tây Dã nghe cô nói vậy, nhếch môi cười bảo: "Cảm ơn em nhé, nhóc con hào phóng."

"Đừng khách khí."

Chờ đến khi Trịnh Tây Dã cất kỹ chiếc xẻng nhỏ vào trong túi của mình, Hứa Phương Phỉ cũng khom lưng ngồi xổm xuống trước tủ sách cũ.

Cô nhìn đống đồ lộn xộn chất đầy trên mặt đất, hai cánh tay ôm lấy hai chân, cằm tựa trên đầu gối, thở dài một hơi, yếu ớt lên tiếng: "Mẹ em cũng đánh giá cao em quá. Cái tủ suốt mười mấy năm không động tới lại bảo em dọn dẹp xong trong vòng một buổi sáng, cho dù em có mọc thêm ra một cái tay nữa cũng không thể nào giải quyết được."

Trịnh Tây Dã quay đầu sang nhìn cô, dáng vẻ của cô gái nhỏ nhìn qua rất ỉu xìu, trông không khác gì một quả cà tím nhỏ bé bị sương giá quét qua. Anh vươn tay tới gõ nhẹ xuống đầu cô, thờ ơ bảo: "Không phải anh đã tới giúp em rồi đây à."

Hứa Phương Phỉ bị ăn một cú gõ đầu từ Trịnh Tây Dã, mặc dù nó không đau nhưng cô vẫn giơ tay lên theo phản xạ, che kín cái trán mới tiếp xúc thân mật với đầu ngón tay anh.

Cô chỉ cảm nhận được vùng da nơi đó đã hơi tê dại, mơ hồ nóng lên, giống như có một dòng điện ấm áp chạy qua.

Trong một giây ngắn ngủi, hai rặng mây đỏ hồng lại lần nữa trèo lên hai gò má của cô.

"Anh không chỉ cho em mượn hai cánh tay và hai cái chân mà cái đầu có chỉ số thông minh một trăm bốn mươi này cũng sẽ để cho em sai bảo miễn phí." Ánh mắt Trịnh Tây Dã mang theo chút yêu chiều bé nhỏ khó lòng thấy được, còn giọng điệu của anh thì vẫn bình tĩnh như thường: "Xin hỏi cô chủ, cô còn có vấn đề nào không vừa lòng không ạ?"

Lời nói này vừa mới được anh nói ra, phản ứng đầu tiên của Hứa Phương Phỉ là sững sờ, ngay sau đó cô lại cảm thấy vô cùng buồn cười.

Cô sợ mình sẽ không nhịn được mà bật cười thành tiếng nên đã rời ánh mắt đi không chịu nhìn anh, tự mình nhặt mấy hộp băng cassette đang nằm trên mặt đất lên, sắp xếp gọn gàng rồi bỏ vào trong thùng giấy lớn đã chuẩn bị từ trước. Cô giả bộ thản nhiên nhưng không có chuyện gì xảy ra, cũng không đưa ra lời đánh giá nào.

Nhưng Trịnh Tây Dã lại là một nhân vật như thế nào, anh là người có tâm tư kín đáo và sức quan sát kinh người, cho dù chỉ là gió thổi cỏ lay thì cũng khó lòng thoát khỏi được đôi mắt của anh.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Huống chi cô nhóc con này đang ở gần anh đến như vậy, khuôn mặt trắng nõn trong suốt như pha lê dưới ánh mặt trời, hai mắt rũ xuống, đôi môi nhếch lên nở nụ cười, sườn mặt đối diện với anh xinh đẹp, duyên dáng không gì sánh nổi, suýt chút nữa đã khiến cho tâm hồn của Trịnh Tây Dã hốt hoảng.

Ánh sáng trong đôi mắt anh hơi tối xuống, anh chăm chú nhìn cô, bất thình lình lên tiếng hỏi: "Có phải trong lòng em lại đang thầm cười nhạo anh đúng không?"

Tâm tư bé nhỏ trong đầu của Hứa Phương Phỉ bị nhìn thấu, cô sặc nước bọt, lúng túng không thôi. Hứa Phương Phỉ khẽ hắng giọng, phản ứng đầu tiên là lắc đầu phủ nhận, lắp bắp nói lời che đậy: "Ai dám chê cười anh chứ. Em không có mà."

Đôi môi mỏng của Trịnh Tây Dã khẽ mím lại, ánh mắt lạnh lùng nghiền ngẫm nhìn cô, không nói lời nào..... Lại nữa rồi.

Lại tới nữa rồi.

Biểu cảm này của Trịnh Tây Dã là biểu cảm Hứa Phương Phỉ sợ nhất, lúc này anh giống như một lưỡi dao sắc bén treo trên đỉnh núi tuyết, cực kỳ lạnh lẽo, không giận tự uy, chẳng cần lưỡi dao kia chém xuống thật, chỉ cần sự sắc bén toát ra từ nó đã đủ tiêu diệt tinh thần kẻ đối diện.

Hứa Phương Phỉ đành phải giơ tay lên đầu hàng, hèn nhát nhỏ giọng thầm thì: "Được rồi, được rồi, em thừa nhận, em cảm thấy lời anh mới nói hơi buồn cười thật."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!