Tủ sách cũ trong phòng ông ngoại được bố Hứa mua khi ông ấy còn trẻ, bên trong chứa đựng rất nhiều "đồ vật lỗi thời" được tích cóp trong nhiều năm. Trong đó gồm có mấy cuốn sách, tạp chí, một số hóa đơn, đồ chơi thời thơ ấu của Hứa Phương Phỉ, còn có băng đĩa xếp cao như núi, tất cả đồ vật tập trung vào khoảng thời gian chuyển giao thiên niên kỷ.
Để không làm phiền ông ngoại nghỉ ngơi, hai mẹ con quyết định chuyển tủ sách ra phòng khách trước, sau đó sẽ thu dọn đồ đạc bên trong.
Tuy nhiên, ý tưởng này đã sớm gặp phải một vấn đề.
Kiều Tuệ Lan và Hứa Phương Phỉ một người bên trái một người bên phải ôm lấy tủ sách, một người dồn hết lực xuống chân để đẩy, người còn lại dùng hết sức kéo. Cuối cùng cũng dịch chuyển được chiếc tủ lớn đi vài cen
-ti
-mét, thế nhưng lúc này thắt lưng của Kiều Tuệ Lan lại đau buốt.
Bà kêu rên hai tiếng, nắm chặt tay ra sức đập mạnh vào eo, đã đổ mồ hôi đầm đìa vì kiệt sức.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lông mày Hứa Phương Phỉ hiện lên vẻ lo âu, cô nói: "Thôi mẹ ơi, thắt lưng của mẹ đau nhức thì mẹ nghỉ ngơi đi. Một mình con từ từ đẩy tủ sách ra cũng được."
"Mẹ không sao." Kiều Tuệ Lan lại cố gắng gượng: "Nào Phỉ Phỉ, chúng ta tiếp tục đẩy nào."
"Con đừng gắng sức quá." Ông ngoại nằm ở trên giường bệnh cũng chịu không nổi nữa, đôi lông mày nhíu lại rất sâu: "Con đã hơn bốn mươi rồi, cứ cố thêm chút nữa một hồi gãy lưng thì phải làm sao."
Kiều Tuệ Lan sợ ông cụ lo lắng, đành phải hạ tay xuống, nói: "Chỉ dựa vào một mình Phỉ Phỉ thì không thể di chuyển tủ sách này được."
"Cái tủ sách này nặng như vậy, tất nhiên Phỉ Phỉ không đẩy được." Ông ngoại suy nghĩ trong chốc lát, nói: "Bố nhớ rõ dưới lầu nhà chúng ta không phải có một thanh niên sống sao? Nhìn dáng người cao lớn cường tráng như vậy, đi nhờ cậu ấy giúp một tay chuyển tủ sách đi đi."
"Chắc gì người ta có ở nhà." Kiều Tuệ Lan lầm bầm trả lời: "Để con xem tình hình thế nào rồi gặp được ai thì nhờ giúp đỡ."
Trong những năm qua, Kiều Tuệ Lan một mình làm việc chăm chỉ chèo chống gia đình này. Mặc dù bà tin chàng trai trẻ ở phòng 3206 là một người tốt bụng, nhưng để ngăn chặn mọi mối nguy hiểm tiềm ẩn, bà không muốn làm phiền anh nếu không thật sự cần thiết.
Hôm qua nhờ người ở phòng 3206 giao bài thi cho Phỉ Phỉ, thứ nhất là vì anh có xe đi lại thuận tiện, thứ hai là vì bà không tìm được người nào khác. Hôm nay chỉ là chuyển tủ sách thôi, không đến nỗi cứ phải là anh thì mới được.
Sau khi suy nghĩ như thế, Kiều Tuệ Lan bước ra khỏi nhà, mải miết đi xuống cầu thang, vốn có ý định nhờ lão Trương bảo vệ giúp đỡ.
Nhưng duyên phận chính là một thứ huyền diệu do ông trời định trước, không thể lay chuyển, khi đến thì cũng không có cách nào ngăn cản được.
Trước khi Kiều Tuệ Lan bước ra khỏi ngưỡng cửa khu nhà ở, bà đã chạm trán với một thân hình với vóc dáng mảnh khảnh, cao lớn và rắn rỏi.
Vẫn là Trịnh Tây Dã nhìn thấy Kiều Tuệ Lan trước.
"Cháu chào cô ạ." Anh thuận miệng lên tiếng chào hỏi.
Một giọng nói từ tính, trầm thấp nhưng dễ nghe, câu chữ rõ ràng là tiếng phổ thông. Ngay lập tức đôi tai của Kiều Tuệ Lan đã quen nghe tiếng địa phương ồm ồm nhận ra. Kiều Tuệ Lan hơi ngạc nhiên, không thể tin được ngước mắt lên, lúng ta lúng túng trả lời lại: "À à, chào cháu."
Trịnh Tây Dã với kỹ năng quan sát cực kỳ nhạy bén, anh nhìn thấy trán bà đổ mồ hôi và vị trí vết đỏ ở trong lòng bàn tay và đầu ngón tay do bị vật nặng đè lõm vào. Vì vậy anh thuận miệng hỏi: "Cô ơi, có phải trong nhà có việc gì cần giúp đỡ không ạ?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người thanh niên rất lễ phép, nhưng khí thế lại hung hãn như sói, Kiều Tuệ Lan bị anh làm cho sợ hãi đến nỗi quên luôn từ chối, theo bản năng trả lời: "Có một cái tủ lớn cần phải chuyển đi."
Trịnh Tây Dã đã đoán được Kiều Tuệ Lan đang đi tìm kiếm giúp đỡ bèn nói: "Để cháu chuyển giúp cô ạ."
Lời đã nói đến mức này rồi mà từ chối thì thật sự là không hợp đạo lý cho lắm. Kiều Tuệ Lan chỉ có thể mỉm cười, không còn cách nào khác nói: "Vậy cô cảm ơn cháu trước nhé."
Một lát sau, Trịnh Tây Dã đi theo Kiều Tuệ Lan lên tầng bốn, bước vào phòng của ông ngoại.
Nghe thấy tiếng bước chân, Hứa Phương Phỉ quay đầu ngước lên. Trong nháy mắt khi nhìn thấy Trịnh Tây Dã, đôi mắt cô hơi mở to ra.
Đối phương vẫn một thân nhẹ nhàng, mát mẻ và chỉnh tề, mặc bộ quần áo sáng màu. Anh khôi ngô tuấn tú như một bức tranh vẽ, khí chất cô độc lạnh lùng phảng phất giống như một cái cây bạch dương ở sa mạc Gobi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!