Chương 33: (Vô Đề)

Đêm hôm đó Hứa Phương Phỉ nằm mơ thấy một giấc mơ rất dài.

Khoảng thời gian trong giấc mơ dài đằng đẵng như một thước phim màu đen trắng cổ xưa, xâu chuỗi tất cả những kí ức tuổi thơ của cô lại với nhau. Những hình ảnh loang lổ nhiều màu và cũ kỹ, từng cảnh rồi từng cảnh vụt qua, cuối cùng hình ảnh dừng lại ở chỗ ngọn đèn đơn độc trong một đêm mưa gió.

Ở giữa con hẻm nhỏ âm u lạnh lẽo, bóng lưng người đàn ông cao lớn và thẳng tắp nhưng vẫn rất chỉnh tề. Trông anh giống như một vị thần xuất hiện trong những câu truyện thần thoại, vững vàng đứng trước mặt cô, che mưa chắn gió cho cô.

Chợt không gian trong cảnh tượng thay đổi thành hình ảnh anh đang cười một cách lười biếng và nói với cô: "Hy vọng em sẽ mọc đôi cánh, trở thành một chú cá Bắc Minh." (1)

(1) Câu gốc là "Hi khanh sinh cánh chim, một hóa Bắc Minh ngư.": "Bắc Minh ngư"

- cá Bắc Minh hay còn được gọi là cá Côn, là loài cá xuất hiện trong tác phẩm "Tiêu Dao Du" của Trang Tử. Cá Côn có thể hóa thành chim đại bàng bay đi ngao du trong vòng chín ngày. Còn câu chúc của nam chính là trích dẫn từ bài "Giang hạ sứ quân thúc tịch thượng tặng Sử Lang Trung" của nhà thơ Lý Bạch. 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Toàn bộ bài thơ như sau:

Phượng hoàng đan cấm lý, hàm ra tử nê thư.

Tích phóng ba tương đi, nay còn muôn lần chết dư.

Tiên lang lâu vi đừng, khách xá hỏi thế nào?

Hạc triệt tư nước chảy, mây bay thất nơi ở cũ.

Nhiều tàm hoa tỉnh quý, không lấy trục thần sơ.

Phục như rừng trúc hạ, lẩm bẩm bồi phương yến sơ.

Hi quân sinh cánh chim, một hóa Bắc Minh ngư.

Nghĩa gốc câu này trong bài thơ của Lý Bạch là mang ý hy vọng Sử Lang Trung có thể mọc cánh bay xa. Còn bản thân tác giả cũng có thể hóa thành cá Côn, một ngày cũng sẽ biến thành chim đại bàng bay đi. Sau này câu thơ được dùng theo ý chúc đối phương có tương lai xán lạn, đầy triển vọng như cá Côn mọc đôi cánh bay xa vạn dặm ngoài biển khơi.

Cuối giấc mơ, một hồi tiếng gõ cửa đánh thức Hứa Phương Phỉ khỏi giấc ngủ.

Rầm rầm.

Ngôi nhà cũ cách âm không tốt, ngoài ra cách bài trí phòng ngủ của Hứa Phương Phỉ lại là kiểu cũ nhất, cửa gỗ hầu như không có tác dụng cản sóng âm. Tiếng gõ cửa vang lên mấy tiếng, cô ngáp một cái, dụi dụi mắt, dựng quả đầu rối như cái ổ gà ngồi dậy khỏi giường.

Trong lúc mơ mơ màng màng thì cô nghe thấy tiếng mẹ đi ra mở cửa.

Từ ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người đàn ông xa lạ, mỉm cười hỏi: "Xin chào, xin cho hỏi chị có phải là chị Kiều Tuệ Lan không?"

"Là tôi đây." Mẹ hiển nhiên có chút hoang mang: "Các cậu là…"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nghe được cuộc đối thoại ở bên ngoài, Hứa Phương Phỉ cảm thấy kỳ quái. Cô xốc chăn xuống giường, lặng lẽ đi tới cửa phòng ngủ, đứng yên tại chỗ, dán cái lỗ tai ở trên cửa cẩn thận lắng nghe.

Tại chỗ cửa chính.

"Ồ, xin chào chị Kiều, tôi mang họ Trương, là quản lý phòng cho vay của công ty Tín Đức hoạt động tín dụng." Đang mở lời nói chuyện là người đàn ông có vóc dáng thấp, mặc một bộ âu phục mỏng màu đen rẻ tiền. Có lẽ anh ta vội vàng rời khỏi nhà để đi làm, nên ngay cả nếp nhăn của bộ âu phục cũng không có thời gian ủi cho phẳng. Anh ta cười hì hì, nói: "Lúc trước có phải chị đã đến công ty của chúng tôi đăng ký thế chấp để vay tiền đúng không?"

Kiều Tuệ Lan bừng tỉnh hiểu ra, bà lấy lại tinh thần, gật đầu: "Vâng, đúng là có chuyện như vậy."

"Lúc trước đơn chị nộp là đơn thế chấp nhà ở xin vay tiền, hiện tại công ty chúng tôi đang xét duyệt đơn này." Quản lý Trương nói xong rồi dừng lại một chút, thò đầu nhìn về phía sau bà, ánh mắt nhanh như chớp lướt qua khắp nơi: "Nếu tiện thì chị có thể cho tôi vào xem nhà được không?"

Kiều Tuệ Lan biết người này là quản lý cho vay đến đây để kiểm tra nhà. Trong lòng bà tràn ngập cảm giác cay đắng, vô cùng khó chịu nhưng bà không thể từ chối, chỉ có thể cố gắng mỉm cười và nói: "Đương nhiên là có thể rồi, mời quản lý Trương vào."

Nói xong, Kiều Tuệ Lan lau hai bàn tay hai lần vào tạp dề đang quấn quanh eo, xoay người tránh đường, ân cần mời quản lý Trương vào phòng khách ngồi xuống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!