"Dáng vẻ nào của anh khiến em thích nhất?" Trịnh Tây Dã hỏi.
Hứa Phương Phỉ nghe vậy, tim đập rộn ràng, hai má đỏ ửng như người say rượu. Trong chốc lát cô mới trả lời lại anh: "Anh vẫn luôn đẹp, nhưng trước kia em ít khi thấy anh mặc đồ màu sáng, nên thấy có chút lạ."
Trịnh Tây Dã nói: "Vậy bộ quần áo này mua đúng rồi."
Hứa Phương Phỉ hơi dừng lại, lần nữa đảo mắt đánh giá quần áo trên người anh, nói: "Đây là bộ quần áo mới của anh?"
"Ừm." Trịnh Tây Dã nói: "Trước kia chưa từng mặc, hôm nay tới tìm em mới cố ý mặc nó."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô kinh ngạc trợn lớn mắt, khó hiểu nói: "Vì sao?"
"Anh cân nhắc thấy tới trường học của em cần phải chuẩn bị chỉnh chu, ít nhất cũng phải giống người tốt một chút." Trịnh Tây Dã không để tâm nói: "Bằng không sẽ ảnh hưởng không tốt với em."
Hứa Phương Phỉ ngẩn người, trong lòng vô cùng cảm động.
Giờ phút này, ánh nắng chiếu lên người cô như thấm cả vào da thịt, nhẹ nhàng bao phủ từ thể xác tới tâm hồn cô. Cô cảm nhận được một chút mâu thuẫn, cái tên xấu xa này, vậy mà lại vô cùng dịu dàng, ấm áp.
Cô nghĩ, nếu anh có một công việc đàng hoàng hơn chút, thì chắc sẽ là một sự tồn tại vô cùng hoàn mỹ.
Gần trường trung học Lăng Thành, ngược hướng với đường Hỉ Vượng có một phố ăn vặt, trên đường không có bất kì cửa hàng nào, toàn bộ đều là những người đẩy xe hàng nhỏ bán đồ ăn vặt, nhiều năm nay, việc kinh doanh cũng ngày càng phát đạt.
Hứa Phương Phỉ và Trịnh Tây Dã cùng đi vào phố ăn vặt, khu vực ngồi ăn đã kín hết chỗ ngồi.
Lăng Thành là bến cảng ở gần khu vực biên giới, ngành thương mại ở đây vô cùng phát triển, rất nhiều người nước ngoài qua đây làm ăn buôn bán, vậy nên nơi này không chỉ có các thực khách là người địa phương, còn có rất nhiều người Đông Nam Á. Bọn họ đều thích tụ tập lại đây, ăn chút đồ ăn vặt quê nhà để an ủi nỗi nhớ nhà.
Không còn nhiều ghế trống nên hai người đi qua đám đông, cuối cùng cũng tìm được một chiếc bàn vuông nhỏ ở nơi không nổi bật lắm để ngồi xuống.
"Danh tiếng của phố ăn vặt này rất tốt, nghe nói nhắm mắt lại cũng có thể tìm thấy được." Hứa Phương Phỉ nói: "Anh nhìn xem anh muốn ăn gì, em mời khách."
Trịnh Tây Dã đang dùng khăn giấy lau mặt bàn bên phía cô, nghe cô nói vậy, bèn cong môi mỉm cười nhẹ, trả lời: "Khách nghe theo chủ, anh nghe theo sự lựa chọn của em."
Hứa Phương Phỉ nghe vậy, gọi món theo khẩu vị của mình.
Vài phút sau, hai phần mì thịt tươi và hai phần bánh ngọt được một cô lớn tuổi bê tới.
Trịnh Tây Dã chú ý tới phần bánh ngọt ở bên kia, tiện tay cầm lên, rũ mắt đánh giá.
"Món bánh ngọt này gọi là "Phao Lỗ Đạt". Hứa Phương Phỉ nhấc ngón tay trỏ gầy guộc lên, giới thiệu cho anh, cô hỏi: "Anh tới Lăng Thành đã lâu, chắc cũng đã ăn qua rồi nhỉ?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trịnh Tây Dã nói: "Mới chỉ nghe qua, vẫn chưa có cơ hội ăn thử."
"Vậy giờ có thể ăn thử xem sao." Hứa Phương Phỉ đưa muỗng cho anh: "Bà chủ của quầy hàng này từ Miến Điện theo chồng tới đây, tay nghề rất tốt, Phao Lỗ Đạt này được làm có mùi vị rất chính gốc."
Trịnh Tây Dã lấy cái muỗng múc một chút đưa vào trong miệng, mùi sữa dừa tươi mát liền tan ngay ở đầu lưỡi.
Thấy vậy, cô có chút khẩn trương, nhìn chằm chằm anh đang thử món ăn, nhỏ giọng hỏi: "Thế nào? Anh thấy ăn có ngon không?"
Anh gật đầu.
Nhận được đáp án, trái tim nhỏ của Hứa Phương Phỉ lúc này mới thả lỏng. Cô mỉm cười, tự mình ăn một miếng, má phồng lên nhai nuốt. Sau khi nuốt xong, cô lại nói: "Nhớ lúc em còn nhỏ, lần đầu tiên ăn được Phao Lỗ Đạt, còn hỏi mẹ, Lỗ Đạt là gì, sao lại muốn phao của nó."
Trịnh Tây Dã vừa ăn Phao Lỗ Đạt, vừa nghiêm túc lắng nghe cô gái kể về chuyện thời thơ ấu của mình.
Cô gái nhỏ đối diện liên tục nói, sau đó bật cười như đã bị chính mình chọc cười: "Mẹ em nghe vậy thì bật cười ha ha. Sau đó mới nói cho em biết, Phao Lỗ Đạt là một loại bánh ngọt của Đông Nam Á, tên cũng là được phiên âm lại, không phải là ăn phao của thứ gì đó gọi là "Lỗ Đạt."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!