Hứa Phương Phỉ có hơi ngạc nhiên.
Sau nhiều ngày tiếp xúc với nhau, cô có thể cảm nhận được là anh là một người khá lạnh lùng, lại còn rất kiệm lời, đây cũng là lần đầu tiên Hứa Phương Phỉ nghe Trịnh Tây Dã nhắc đến mẹ anh.
Cô không nhịn được có chút tò mò: "Anh không phải người ở Lăng Thành, vậy chắc mẹ anh cũng không ở Lăng Thành."
Trịnh Tây Dã nói: "Ừ."
Hứa Phương Phỉ: "Vậy bây giờ bà ấy ở đâu?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trịnh Tây Dã im lặng một lúc rồi thản nhiên trả lời: "Mẹ anh đã qua đời nhiều năm rồi, được chôn cất ở quê nhà."
Câu trả lời này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Hứa Phương Phỉ. Đôi mắt cô thoáng qua vẻ kinh ngạc, gò má ửng hồng vì áy náy, giọng nói cũng nhỏ dần đi như tiếng muỗi kêu: "Xin, xin lỗi. Em không biết mẹ anh đã…"
"Không sao." Trịnh Tây Dã lắc đầu, ánh mắt bình tĩnh, cũng không nói thêm gì.
Hứa Phương Phỉ nhìn Trịnh Tây Dã.
Dưới ánh trăng, nhìn anh lúc này hoàn toàn khác với dáng vẻ kiêu ngạo tùy hứng lúc trước. Vừa trầm lặng, bình thản lại lạnh lùng giống như mặt trăng cô độc trên bầu trời.
Hứa Phương Phỉ khẽ mím môi, từ từ thu tầm mắt lại.
Cô cúi đầu, trong lòng lén nghĩ: Khi mê man rung động, không ngại cúi đầu nhìn mảnh đất dưới chân… Một người mẹ có thể nói ra những lời như vậy nhất định là người tốt.
Trở lại đường số 9 phố Hỉ Phượng, từ phía xa xa đã có thể nghe giọng hí khúc phát ra từ phòng bảo vệ.
Cả hai cùng nhau về nhà, suốt quãng đường không nói với nhau lời nào, chỉ nói một tiếng "Tạm biệt" lúc chia tay.
Nói xong câu này thì dường như không còn gì để nói.
Trong lòng Hứa Phương Phỉ hiện lên một mất mát nhỏ nhoi. Sợ bị anh nhìn ra điều gì, cô lúng túng vuốt tóc cố gắng che giấu rồi hạ tay xuống, quay người đi lên cầu thang như không có chuyện gì xảy ra.
Không ngờ, Trịnh Tây Dã từ phía sau đột nhiên lên tiếng hỏi: "Em có thích "Thành phố lý tưởng" không?"
Hứa Phương Phỉ sững người một lúc rồi quay lại.
Trịnh Tây Dã nhìn chằm chằm vào cô, từ đầu chí cuối ánh mắt đều không rời mắt, nhắc nhở: "Bản ballad đó."
"Em rất thích…" Vừa trả lời lại anh theo bản năng, cô lập tức ngẩn người: "Nhưng mà làm sao anh biết?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trịnh Tây Dã nói: "Cái đêm Tiêu Kỳ đến tìm em, anh nghe thấy điện thoại em đang phát bài hát này. Đĩa đơn phát lặp lại."
Hóa ra là như vậy.
Hứa Phương Phỉ hiểu ra, theo bản năng gãi gãi đầu, mặt hơi nóng, cô xấu hổ nói: "Ở nhà em không có mạng không dây, chỉ có thể dùng dữ liệu để tải bài hát, cho nên trong mục yêu thích bài hát chỉ có mỗi bài này..."
Không có bài hát nào khác, cho nên cũng chỉ có thể lặp lại bài hát này dưới dạng đĩa đơn.
Trịnh Tây Dã: "Bài hát này nghe cũng không tệ, thỉnh thoảng không có việc gì làm thì anh cũng nghe."
Hứa Phương Phỉ buột miệng nói: "Em là thấy anh chơi "Giải thoát" nên mới về tìm nghe thử."
Nghe vậy, Trịnh Tây Dã sửng sốt, sau đó nhướng mày: "Nghe thấy anh chơi "Giải thoát"?"
"Vâng.." Khóe miệng cô gái hơi nhếch lên: "Chắc là khi anh mới chuyển tới đây được vài ngày, lúc em đi ngang qua cửa nhà anh thì nghe được anh chơi bản nhạc này."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!