Trật tự ở Lăng Thành rất hỗn loạn, trong những năm đầu, khu ổ chuột của phố Hỉ Vượng này là nơi tụ tập của những bọn đầu trâu mặt ngựa. Cũng may mấy năm gần đây, chính phủ đã thực hiện chế độ tăng cường kiểm soát, yêu cầu khôi phục lại vẻ bình yên vốn có ở nơi đây.
Đêm hôm nay, tuy trong lúc Hứa Phương Phỉ nằm trên giường nhưng đầu óc cô đều là vết máu trên tay nắm cửa của căn phòng số 3206.
Cô nhớ lại một số chuyện mà cô đã từng nghe mẹ cô kể lại trước đây.
Giống như hầu hết các thành phố ở xung quanh biên giới trên khắp thế giới, Lăng Thành là một thành phố nhỏ lạc hậu đầy rẫy những kẻ ngoại quốc nhập cảnh bất hợp pháp muôn hình muôn vẻ. Những kẻ nhập cảnh bất hợp pháp này có nam có nữ, có già có trẻ, có cả người đến từ Đông Nam Á nhập cảnh trái phép vào Trung Quốc, ngược lại cũng có người từ Trung Quốc nhập cảnh trái phép vào các nước Đông Nam Á.
Hầu như bọn họ không có ngoại lệ, tất cả đều không thể sống sót trên mảnh đất của chính quốc gia mình cho nên họ đã liều lĩnh liều mạng muốn tìm một vùng đất khác để cố gắng sống tiếp.
Khi con người ta trở nên nghèo khó, túng thiếu, thì cái mà họ muốn là tiền bạc, của cải chứ không phải là cuộc sống nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ở khu vực dải đất xanh hóa vốn là một nơi được thiên nhiên ưu ái, đột nhiên lại biến thành mảnh đất nuôi dưỡng các tội ác tày trời như: buôn ma túy, buôn lậu vũ khí súng ống đạn dược, buôn người, nhập cư bất hợp pháp, buôn lậu ngọc thạch, trang sức, hoặc là những con buôn bán thuốc lậu trái phép… Tất cả các loại thế lực tà ác đều hút chất dinh dưỡng ở đây, khiến cho những rắc rối khó gỡ bắt đầu xuất hiện, hấp dẫn từng nhóm người này rồi lại đến từng nhóm người khác tuyệt vọng bỏ mạng rơi xuống vực sâu.
Nghĩ đến đây, Hứa Phương Phỉ đột nhiên cảm thấy lồng ngực hơi thắt lại.
Ngoài cửa sổ gió đêm bắt đầu nổi lên, thổi qua những cây cổ thụ trong đường số 9 phát ra những tiếng xào xạc, đồng thời cũng thổi những đám mây dày đến che lấp mặt trăng ở phía sau. Trong thoáng chốc ánh trăng trong trẻo đã biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại màn đêm giăng kín bao trùm mặt đất.
Hứa Phương Phỉ mở to đôi mắt to tròn của mình, cô nhìn chằm chằm lên trần nhà, trong lòng vô cớ dâng lên một nỗi sợ hãi không rõ nguyên nhân.
Giữa khoảng không gian yên ắng tĩnh mịch, cô siết chặt góc chăn trong tay, bên tai nghe thấy rõ tiếng trái tim mình đập nhanh thình thịch. Không gian tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy rõ tiếng kêu "meo meo" của những con mèo hoang đang đùa giỡn vờn nhau trong sân, thậm chí cô còn có thể nghe thấy tiếng ngáy nhè nhẹ của ông ngoại đang ngủ ở phòng bên cạnh…
Yên tĩnh đến mức không có lấy một tiếng động.
Nhưng mà tại sao lại yên tĩnh như thế này?
Hai giây sau, ánh mắt Hứa Phương Phỉ khẽ động, cô chợt phản ứng lại: Mấy ngày yên tĩnh gần đây quả thực là rất lâu rồi mới có.
Dưới nhà không còn vang lên những tiếng chửi nhau đầy tục tĩu, cũng không còn tiếng kêu kẽo kẹt của chiếc giường gỗ cũ kỹ không thể gánh chịu được sức nặng như lúc còn mới nữa.
Nghĩ đến đó thấy cũng đúng.
Người đàn ông ở phòng 3206 đã bị thương rồi. Nhìn vết máu loang lổ như vậy có thể nhìn ra anh bị thương khá nặng, khó tránh khỏi đêm nay nổi lòng từ bi mà ban phát cho cô chút không gian thanh tịnh. Thử nghĩ mà xem, anh vốn đã bị thương nặng như vậy rồi mà vẫn muốn làm những chuyện kia … khả năng là cũng lực bất tòng tâm rồi chăng?
Một ý nghĩ như vậy không hiểu sao lại hiện lên trong đầu Hứa Phương Phỉ, hai gò má cô chợt đỏ bừng lên ngay lập tức, vừa cảm thấy e thẹn, vừa cảm thấy xấu hổ. Cô cũng không dám nghĩ nhiều nữa mà xốc chăn lên trùm kín đầu ép bản thân mình, ngoan ngoãn đi ngủ.
Một đêm trằn trọc không ngủ ngon giấc.
Sáng sớm hôm sau, dưới sự thúc giục của tiếng chuông đồng hồ báo thức, Hứa Phương Phỉ chỉ có thể không tình nguyện mà thức dậy, mang theo đôi mắt y hệt gấu trúc đi đến trường. Cả một buổi sáng cô cứ ngáp ngắn ngáp dài như thế, mãi đến khi tới giờ ăn trưa thì Hứa Phương Phỉ mới sâu sắc cảm nhận được thế nào gọi là "nhà đang dột đúng lúc lại gặp một trận mưa to suốt đêm".
Hứa Phương Phỉ buồn bã phát hiện ra rằng thẻ học sinh của cô bị mất rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Cái gì cơ? Thẻ học sinh của cậu bị mất rồi á?"
Trước cổng nhà ăn của trường trung học Lăng Thành, Hứa Phương Phỉ cố gắng kiểm tra lại, lôi hết các túi áo đồng phục cho đến quần đồng phục ra, hướng lên trời dốc ngược xuống cũng không tìm thấy thẻ học sinh. Dương Lộ đứng ở bên cạnh cũng gấp gáp theo cô, nhíu chặt hàng lông mày lại: "Cậu thử nhớ kỹ lại một lần nữa xem, có phải là để ở trong cặp sách rồi không?"
Hứa Phương Phỉ lắc lắc cái đầu của mình: "Tớ vẫn luôn để thẻ học sinh chung với chìa khoá nhà. Tớ nhớ rõ ràng là đã để nó trong túi quần đồng phục mà."
"Chẳng lẽ lại bị người khác trộm mất rồi?" Vừa mới nói xong câu này, ngay lập tức Dương Lộ phủ nhận suy đoán vừa rồi của cô ấy.
Ở trường học, Hứa Phương Phỉ rất nổi tiếng. Thành tích của cô cũng rất nổi bật, ngoại hình xinh đẹp, điều kiện gia đình khó khăn, về chuyện này thì ai cũng biết. Cho dù có là một tên trộm vô cùng nghèo khổ thì chắc cũng không đến mức ngay cả học sinh có hoàn cảnh khó khăn như Hứa Phương Phỉ cũng không buông tha mà trộm cả đồ của cô đấy chứ?
"Chắc có lẽ là bị rơi rồi. Nhưng vấn đề là rơi ở đâu được cơ chứ?" Dương Lộ vừa xoa xoa cằm vừa hỏi cô: "Lần cuối cùng cậu nhìn thấy thẻ học sinh của mình là khi nào?"
Hứa Phương Phỉ cẩn thận nhớ lại liền nói: "Tối qua tớ dùng thẻ học sinh để mua bánh mỳ… Tớ cũng không biết bị mất thẻ khi nào và mất ở đâu nữa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!