Chương 29: (Vô Đề)

Sau khi Trịnh Tây Dã hỏi xong, tất cả mọi người đều bị khí thế u ám và hung hãn như sói của anh dọa sợ, mặt đối mặt nhìn nhau, im lặng như ve sầu mùa đông.

Trần Tam đang nghịch chiếc vòng tay chuỗi hạt Phật, đôi mắt đậu xanh to khẽ nheo lại, trong lòng suy tính.

Anh ta và Trịnh Tây Dã đều làm việc dưới quyền Tưởng Kiến Thành, cả hai đều ở Lăng Thành, ngày thường giao tiếp nói chuyện với nhau rất nhiều nên anh ta đương nhiên biết thủ đoạn của Trịnh Tây Dã. Vị chủ nhân này nổi tiếng tàn ác nhẫn tâm, một khi đã phát điên lên thì sẽ không thèm cho ai mặt mũi.

Lần này mang cô gái nhỏ đi làm mồi nhử, Trần Tam nghĩ mình đã có một kế hoạch xuất sắc. Anh ta muốn, kết quả cuối cùng cho vụ này, tốt nhất là có thể buộc Trịnh Tây Dã rời khỏi Lăng Thành, đó là một sự cảnh cáo dành cho Trịnh Tây Dã, sau này nếu thấy chuyển biến tốt thì thu nhận, thấy anh ta phải cung kính gọi "Tam gia".

Nhưng nói Trần Tam không sợ ư? Đương nhiên sợ.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nhưng khi anh ta nghĩ lại, nhìn khắp Lăng Thành, anh ta hiện tại là người đầu tiên dám khiêu chiến với Trịnh Tây Dã, bao nhiêu anh em dưới trướng đều mở to hai mắt nhìn, vươn dài cổ ra đợi, chứ đừng nói đến nhướng mày lập uy, đã chống đỡ phải chống đỡ đến cùng.

Hơn nữa, những ngày bị người khác đè đầu cưỡi cổ, Trần Tam đã chịu đủ rồi.

Sau khi suy nghĩ một lúc, Trần Tam cầm lấy hộp thuốc lá trên bàn, lắc hai lần, rồi rút ra một điếu. Người đứng bên cạnh tinh mắt nhanh tay, vội vàng bước tới châm lửa.

Trần Tam châm điếu thuốc, hít một hơi thật sâu rồi nhả ra, trầm giọng nói: "Anh Dã, con nhóc này tự tay đâm một con mắt của anh em tôi, cô ta có giở chút mẹo vặt cũng là chuyện bình thường." 

Nghe vậy, đôi con ngươi của Hứa Phương Phỉ bỗng run lên, không thể tin được nói: "Anh nói bậy bạ gì vậy? Tôi vốn dĩ không biết anh em của anh là ai, đâm bị thương một con mắt của anh ta lúc nào chứ?"

"Ý của cô là người anh em của tôi đang nói oan cho cô?" Trần Tam cười lạnh.

Vào lúc này, một người đàn ông cao gầy mặc áo khoác xám mở cửa bước vào. Mắt trái anh ta quấn miếng băng gạc hình vuông, dáng vẻ tương đối ngay thẳng chính trực, sắc mặt tái nhợt, một bên mắt phải còn lại lộ ra vẻ tàn nhẫn của những người trong giang hồ.

Anh ta đi đến trước mặt Trần Tam, cung kính gọi: "Tam gia."

"Ồ, đến vừa đúng lúc." Ngón tay Trần Tam kẹp điếu thuốc giơ giơ tay, âm thầm liếc một ánh mắt về phía anh ta, "Đến đây, A Khải, nói hết câu chuyện với anh Dã, đôi mắt của anh đã gặp phải chuyện gì."

Người đàn ông tên A Khải hiểu ra, gật đầu: "Vâng, Tam gia."

Anh ta chạm vào miếng băng gạc trên mắt, quay đầu và giơ một ngón tay, giả bộ khó chịu tức đến hộc máu nói: "Đều tại con nhóc này! Tôi mới vừa nói với cô ta hai câu, mẹ nó, liền lấy nước ớt cay bắn vào mặt tôi, còn cầm dao chém tôi! May mắn tôi trốn nhanh, lưỡi dao xẹt qua dưới mắt tôi, nếu dịch lên trên thêm nửa phân, đôi mắt này của tôi đã không còn nữa rồi!"

Nghe được những lời này, Hứa Phương Phỉ không thể nhịn được nữa, phẫn nộ nói: "Đồ ngậm máu phun người! Tôi chưa bao giờ nhìn thấy anh!"

Ánh mắt cô gái kiên định như đuốc, người đàn ông một mắt bị cô nhìn nhất thời cảm thấy chột dạ, lập tức cao giọng hơn nữa, lạnh lùng quát lớn: "Còn không thừa nhận à."

"Đúng vậy." Bên cạnh có người thêm dầu vào lửa, chế nhạo Hứa Phương Phỉ: "Nếu cô không ra tay đâm A Khải bị thương, vô duyên vô cớ chúng tôi mời cô đến đây làm gì?"

Hứa Phương Phỉ nước mắt lưng tròng, vừa lo lắng vừa tức giận, lời nói không được lưu loát nữa rồi: "Tối nay tan học tôi đang đi trên đường, đột nhiên có người xông ra dùng khăn bịt miệng tôi lại, làm sao tôi biết các người vì sao muốn bắt cóc tôi chứ?"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Em gái nhỏ à, có biện minh gì cũng vô dụng thôi, nói miệng mà không có bằng chứng, chuyện gì cũng phải có chứng cứ thì mới được."

Trần Tam lộ ra nụ cười nham hiểm, nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, hỏi: "Còn chưa tìm thấy?"

"Tam gia! Thấy rồi!"

Một giọng nói vang lên trả lời. Mọi người quay đầu lại nhìn theo hướng phát ra âm thanh, nhìn thấy một người đàn ông to lớn, tóc xoăn chạy tới, trên tay cầm một cái cặp sách đã cũ nhưng sạch sẽ màu trắng.

Tóc xoăn mở khoá kéo cặp sách ra, đang muốn đổ hết đồ vật bên trong ra thì một chiếc gạt tàn ở đâu xuất hiện bỗng ấn xuống mu bàn tay anh ta.

Hành động của tóc xoăn bị ngăn lại, sửng sốt, nghi ngờ ngẩng đầu lên nhìn.

Trịnh Tây Dã bình tĩnh nhìn anh ta chằm chằm, không nói lời nào, trên mặt cũng không có biểu cảm gì.

"..." Tóc xoăn trong lòng sợ hãi, nuốt một ngụm nước miếng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!