Trịnh Tây Dã dứt lời, ánh mắt hai người giao nhau trong không trung, thời gian dường như ngừng lại một giây.
Tiếp theo đó, một âm thanh đinh tai nhức óc đột ngột vang lên từ phía phòng bếp.
Hứa Phương Phỉ không biết đó là tiếng gì, cô hoảng sợ, có chút lo lắng nhìn về phía Trịnh Tây Dã.
Biểu cảm Trịnh Tây Dã vẫn bình thản như cũ, không thay đổi chút nào. Lát sau, anh thu lại ánh mắt đang dừng trên mặt cô gái, xoay người đi vào phòng bếp.
Hứa Phương Phỉ đi ra khỏi phòng ngủ, chậm rãi theo sau, lo sợ nhỏ giọng hỏi: "Vừa nãy là tiếng gì vậy?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Tiếng nước sôi." Trịnh Tây Dã nói.
Hứa Phương Phỉ chớp mắt nhìn kĩ, quả nhiên trên bếp ga có một chiếc ấm đun nước kiểu cũ. Nắp ấm bị nước sôi sùng sục làm dịch sang chỗ khác, nước trào ra từ mép ấm, để lại một vệt nước trên ấm inox.
Trịnh Tây Dã cầm một cái giẻ lau dày sạch sẽ từ trên kệ bếp, quấn quanh bàn tay rồi nhanh chóng nhấc ấm nước lên.
Hứa Phương Phỉ phản ứng lại.
Tiếng động ban nãy là tiếng kêu của ấm nước sau khi sôi.
"Loại ấm nước này trước kia nhà em cũng có một cái." Cô đứng cạnh cửa phòng bếp, mỉm cười chìm vào kí ức hạnh phúc mà xa xôi: "Hồi còn bé, sáng nào ba em cũng đun một ấm nước, đổ vào bình rồi mang đến đơn vị."
Trịnh Tây Dã rũ mắt, đổ chút nước vào cốc giấy, rửa sạch đổ vào bồn rồi lại đổ đi lau khô.
Hứa Phương Phỉ nghe tiếng nước ùng ục, ý cười nơi đáy mắt phai nhạt đôi chút, tiếp tục nói: "Đáng tiếc mấy năm trước loại ấm điện trở nên phổ biến, cái ấm nước này bị mẹ em coi là đồ cũ bán đi rồi."
Trịnh Tây Dã rót nước xong, đặt ấm nước xuống, thuận miệng đáp lại cô: "Trùng hợp ghê, ấm nước này anh cũng mua ở chợ đồ cũ."
Hứa Phương Phỉ cảm thấy hơi lạ: "Sao anh không dùng ấm điện?"
"Anh sống có một mình, dùng đồ nào chẳng được."
Trịnh Tây Dã nói rồi dùng mu bàn tay áp vào bên ngoài cốc giấy để thử độ ấm, nhàn nhạt nói: "Đợi nguội một lát rồi hẵng uống."
"Vâng ạ." Hứa Phương Phỉ ngoan ngoãn gật đầu, sau đó duỗi tay định mang nước ra ngoài phòng khách.
Nhưng không chờ đầu ngón tay trắng nõn của cô chạm đến cốc giấy, Trịnh Tây Dã đã lấy nó trước.
Tai Hứa Phương Phỉ nóng lên, vội vàng vươn tay ra: "Em tự cầm được..."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô có chân tay đàng hoàng, sao có thể ngay cả việc cầm cốc nước vặt vãnh này cũng không biết xấu hổ làm phiền anh.
Trịnh Tây Dã giơ tay lên để tránh đi mười ngón tay mảnh khảnh trắng nõn, liếc nhìn cô một cái, kiên nhẫn nói: "Tránh ra đi, nước nóng như vậy, nếu tràn ra sẽ bỏng đấy."
"Ồ." Hứa Phương Phỉ đỏ mặt, không còn cách nào nên đành thẹn thùng thu tay về, lùi sang một bên.
Trịnh Tây Dã lập tức đi qua cô, đặt cốc nước bốc khói lên bàn, xoay người cúi xuống ngồi trên sô pha một cách tùy tiện.
Vừa ngẩng đầu đã thấy cô gái còn ngẩn ngơ đứng ở cửa phòng bếp, bàn tay nhỏ bé siết chặt vạt áo đồng phục, co quắp bồn chồn, dường như tay chân không biết nên để đâu.
Trịnh Tây Dã nhíu mày, đoán: "Có phải em buồn đi vệ sinh không?"
Hứa Phương Phỉ giật một cái, lắc cái đầu như trống rỗng trả lời: "Không phải."
Trịnh Tây Dã: "Không phải thì đến đây."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!