Chương 26: (Vô Đề)

Ngón tay anh lướt qua mái tóc của Hứa Phương Phỉ, như có lại như không vuốt ve khuôn mặt trắng nõn của cô gái, giống như que diêm quẹt vào vỏ hộp diêm chứa phốt pho, đột nhiên đốt lửa trên đôi má của cô.

Trong cơn hoảng sợ, Hứa Phương Phỉ quay đầu đi theo phản xạ, tránh khỏi bàn tay của Trịnh Tây Dã, rồi đỏ bừng mặt, lúng túng nhìn anh.

Trịnh Tây Dã hạ tay xuống. Anh trầm mặc nửa giây, dùng vẻ mặt bình thường nói: "Anh không cố ý."

Hứa Phương Phỉ khó hiểu, hoang mang, nhỏ giọng hỏi: "Không cố ý gì cơ?"

Trịnh Tây Dã: "Chạm vào mặt em."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Anh nói ra bốn chữ ấy nhẹ nhàng đến nỗi khiến mặt Hứa Phương Phỉ càng nóng hơn, tim cũng đập nhanh hơn. Cô dời tầm mắt đi chỗ khác, hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi thở ra, cố gắng bình tĩnh nói: "Em biết."

Câu trả lời này lại khiến Trịnh Tây Dã hơi ngạc nhiên.

Anh nhướng mày: "Em biết gì?"

Âm cuối của anh hơi cao lên thể hiện sự nghi ngờ.

"Em biết anh không cố ý." Hứa Phương Phỉ lại nhìn anh, nói với vẻ mặt nghiêm túc: "Bởi vì anh không phải loại người như vậy."

Trịnh Tây Dã nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ bừng, xinh đẹp của cô gái nhỏ, đột nhiên cười một cách khó hiểu: "Loại người như vậy là loại người như thế nào?"

Hứa Phương Phỉ sững người khi bị anh hỏi.

Người đàn ông này bình thường trông có vẻ lạnh lùng, lưu manh, như thể anh không quan tâm đến bất cứ điều gì, nhưng đôi mắt của anh lại cực kỳ sắc bén, ngang ngược, tràn đầy vẻ xâm lược và áp bức, khiến người khác không dám hành động lỗ mãng.

Đối diện với ánh mắt ấy, Hứa Phương Phỉ thực sự bị khiếp sợ, cô sững sờ hai giây rồi mới trả lời: "Loại người sàm sỡ con gái."

Trịnh Tây Dã cúi người, ghé sát vào cô, nghiêng đầu, anh cười một cách ngạo nghễ, bừa bãi, vô pháp vô thiên: "Anh chuyên làm chuyện xấu táng tận lương tâm, sàm sỡ em cũng là chuyện bình thường."

Hứa Phương Phỉ: "..."

Cô im lặng, một lúc lâu sau mới rũ mắt xuống, nhẹ giọng nói: "Thật ra em cũng không biết tại sao. Nhưng em cảm thấy, bản chất của anh không phải người xấu, anh sẽ không bắt nạt em, càng sẽ không làm hại đến em."

Khi cô nói xong, xung quanh đột nhiên im lặng, chỉ có làn gió đêm nhẹ nhàng thổi qua.

Ở khoảng cách gần như vậy, Trịnh Tây Dã nhìn Hứa Phương Phỉ, gần như có thể nhìn thấy lông tơ mềm mại cùng hàng mi dài, dày, đen nhánh của cô gái nhỏ.

Một lúc sau, nụ cười trên mặt Trịnh Tây Dã nhạt dần.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Anh lại chậm rãi đứng thẳng lên, rũ mắt nhìn cô, bình tĩnh mà nói: "Vậy nếu anh nói với em, mỗi lần anh nhìn thấy em, anh đều muốn bắt nạt em thì sao?"

Hứa Phương Phỉ sửng sốt, sau đó lập tức ngẩng đầu nhìn anh, kinh ngạc, mở to hai mắt, không thể tin được.

Mỗi lần anh nhìn thấy cô đều muốn bắt nạt cô...

Nghĩa là sao?

Đầu óc Hứa Phương Phỉ quay cuồng, thậm chí không biết nên phản ứng như thế nào.

Nhưng mà, vào lúc này, người đàn ông trước mặt cong môi dưới một cách lười biếng, giơ tay tùy ý, xoa gáy cô, thản nhiên nói: "Anh nói đùa thôi, như thế mà em cũng bị dọa sợ."

...

Đại khái là bởi vì gió đêm không lớn, tiếng lá cây xào xạc quá êm tai, Hứa Phương Phỉ luôn luôn ở trong trạng thái vui vẻ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!