Chương 25: (Vô Đề)

Hứa Phương Phỉ đang nhìn về phía anh và suy nghĩ sự tình, không phẩy mấy giây ban đầu, cô vẫn còn chưa hoàn toàn rút ra khỏi thế giới của mình, cho rằng chính mình đã nghe nhầm, ngây ngốc hỏi: "Anh nói cái gì cơ?"

"Em thường xuyên nhìn anh, nhìn đến mức ngay cả mắt cũng không thèm chớp một cái." Trịnh Tây Dã vẫn nhìn thẳng về phía trước và đi đường của mình như cũ, thờ ơ nói: "Vậy nên anh mới có lý do để phán đoán rằng, trong mắt em, anh chắc hẳn là rất đẹp trai."

Hứa Phương Phỉ: "..."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Người tự luyến thì cô cũng đã từng gặp qua rồi nhưng cô chưa bao giờ thấy ai tự luyến tới mức mặt dày vô sỉ nhưng lại trấn tĩnh tự nhiên như thế này.

Hứa Phương Phỉ im lặng khoảng ba giây, lúc cô mở miệng lại một lần nữa thì đã lựa chọn việc trực tiếp lờ đi câu hỏi mang tính chất thần kinh của Trịnh Tây Dã ban nãy, chuyển chủ đề, tò mò hỏi anh: "Hôm nay tâm trạng của anh rất tốt à?"

"Cũng tạm được." Trịnh Tây Dã trả lời xong thì hơi dừng lại một lúc, nghiêng đầu sang nhìn về phía cô, không có bất kỳ biểu cảm nào, hỏi cô: "Rõ ràng lắm sao?" 

"Vâng." Cô gái nhỏ nghiêm túc gật gật đầu: "vừa nãy anh vẫn luôn mỉm cười."

Nói đến đây, dường như là muốn cường điệu tính chân thực trong lời nói của mình, cô còn đặc biệt giơ bàn tay nhỏ của mình lên, vạch ra một đường cong bên khóe miệng của chính mình.

Trịnh Tây Dã không lên tiếng.

Trịnh Tây Dã biết đọc khẩu hình miệng, bởi vậy nên, cái người tên là Triệu thư Dật ấy đè thấp giọng nói chuyện với cô lúc trước, mỗi một câu anh đều rất rõ ràng.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Những năm nay, các loại nhục mạ chửi mắng và đủ thể loại ánh nhìn khác dị, anh đều đã quen như cơm bữa, cũng hoàn toàn không thèm để ý đến những điều đó. Dù sao đi chăng nữa thì con đường này cũng là do bản thân anh tự mình chọn lựa, có kết quả như thế này là điều đã ở trong dự liệu từ lâu.

Hơn nghìn ngày thâu đêm suốt sáng trui rèn mài giũa, tâm cảnh của Trịnh Tây Dã đã sớm giống như một đầm nước chết, hiểu được một cách rõ ràng rằng, bản thân mình đang làm chuyện gì, nên làm chuyện gì và muốn làm chuyện gì.

Nhưng bé nhóc con này lại dùng ánh mắt cứng rắn và lạnh lùng, cùng với lời lẽ đanh thép để phản bác lại tên nhãi họ Triệu kia, nói rằng anh A Dã rất tốt. Giống như một con nhím nhỏ đang dựng gai lên vậy, khăng khăng cố chấp bảo vệ thứ mà mình để ý.

Nói thật thì, trong lòng anh đúng thật là rất thoải mái.

Hơn cả tâm trạng tốt, hơn cả cảm giác thoải mái, con mẹ nó chứ, anh tưởng chừng như sắp vui đến phát điên luôn ấy chứ.

Trịnh Tây Dã rất lâu cũng không tiếp lời, Hứa Phương Phỉ không hiểu được nguyên nhân khiến tâm trạng của anh vui mừng, nhưng cũng không gặng hỏi. Cô chỉ là thu hồi lại tầm mắt, cúi đầu xuống, chính mình cũng cong khóe miệng lên theo anh.

Lần đầu tiên Hứa Phương Phỉ phát hiện ra, tâm trạng tốt cũng sẽ lây truyền lẫn nhau.

Nhìn thấy anh cười, hình như cô cũng có thể cảm nhận được niềm vui của anh vậy.

Hai người lại yên lặng tiếp tục đi bộ trong chốc lát, đột nhiên, một mùi hương từ xa bay đến, xông vào trong mũi Hứa Phương Phỉ. Cay và tê đến gắt mũi, nhưng lại tươi ngon thơm lừng, tràn ra khắp chốn, trực tiếp nhử mồi, làm cho con sâu thèm thuồng trong bụng của Hứa Phương Phỉ rục rịch ngóc đầu dậy.

Cô ngước mặt lên theo bản năng, nhìn về phía trước.

Chỉ thấy, ở bên đường đằng xa, cách hơn mấy chục mét, có bày một sạp bán đồ nướng, giá nướng bếp than củi, nguyên liệu phong phú. Ở chỗ bày sạp có vài vị khách ăn đang ngồi lẻ tẻ, một ông bác đã qua tuổi ngũ tuần híp mắt lại, vung cọ tán nước sốt, vô cùng thuần thục mà quét lên những xiên thịt nướng của khách hàng để điều chỉnh gia vị.

Nhìn thấy bánh tráng làm từ bột khoai lang và đám cánh gà, lạp sườn ở trên giá nướng, Hứa Phương Phỉ sờ sờ cái bụng lép xẹp của mình, mắt rưng rưng mà nuốt một ngụm nước miếng.

Đói ghê.

Cả chiều hôm nay cô đều bận bịu làm đề kiểm tra, trước lúc bắt đầu lớp tự học buổi tối cũng không có thời gian để ăn gì cả, từ lúc ăn xong bữa trưa cho đến bây giờ, ngay cả một ngụm nước cô cũng chưa được uống đâu…

Trịnh Tây Dã chú ý tới ánh lửa nhỏ đang cọ xát trong đôi mắt của cô gái nhỏ, lại nhìn qua sạp bán đồ nướng ở bên đường kia một cái, chợt tỉnh ngộ.

"Đói rồi hả?"

"Không, không ạ!" Cô gái nhỏ vội vàng xua xua tay, cái đầu tròn tròn lắc như cái trống bỏi, nói: "Em không đói, thật sự là một chút cũng không đói..."

Thế nhưng, lời nói phủ nhận còn chưa nói xong, một loạt tiếng bụng kêu sùng sục đã vang lên, đánh gãy lời phủ nhận của cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!