Thành thật mà nói, Hứa Phương Phỉ thật sự khâm phục lắm luôn.
Cho dù anh có nói thành tích của mình cũng không đến nỗi nào, hoặc là đôi khi điểm thi cũng có thể nằm được vào top những người đứng đầu thì cô cũng không đến nỗi sốc như thế này.
Lần thi nào cũng đứng thứ nhất.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dạo gần đây, mấy tên hư hỏng bốc phét cũng không cần phải soạn bản nháp từ trước hay sao? Hay là nói, trong trường của bọn họ, cả khối đó chỉ có một mình anh thôi?
Đứng đối diện nhau, chỉ cách nhau có hai bước chân, Trịnh Tây Dã rủ mắt, khuôn mặt không chút biểu cảm mà nhìn cô gái trẻ ở trước mặt mình.
Sau khi im lặng trong khoảng năm giây, anh rời mắt. Sau khi lạnh lùng vứt lại một câu "Không tin thì thôi" liền quay người lại, nhấc đôi chân dài của mình, đi thẳng vào cánh cổng sắt lớn của viện số 9.
Hứa Phương Phỉ đưa mắt tiễn chân bóng người đó, đôi mắt to sáng long lanh chớp chớp hai cái, có chút ngơ ngác không hiểu gì.
Đây là…
Không vui rồi à?
Những suy đoán đó lan tràn trong đầu, làm cho Hứa Phương Phỉ âm thầm sinh ra nhiều điểm bất an.
Ở bên kia, Trịnh Tây Dã đi cách xa cả chục mét rồi mới phát giác ra bên mình không có ai đi theo nên đã dừng bước quay lại và nhìn về phía sau. Dưới màn trời lờ mờ tối mịt, cô nhóc học sinh với dáng người nhỏ bé đang lẻ loi đơn bóng, đứng ngốc tại chỗ, dường như có chút khẩn trương, hai bàn tay nhỏ bé đang chà xát lại với nhau một cách vô thức, chẳng khác nào một đứa trẻ phải chịu điều uất ức gì đó vậy, trông thật đáng thương.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trịnh Tây Dã cạn lời.
Hôm nay tên mập có mâu thuẫn với nhóm người ở Thành Bắc, buổi chiều anh đi qua đó, bận rộn nửa ngày mới giải quyết được vấn đề. Vốn dĩ đã mang đầy một bụng lửa giận rồi, lúc quay về thì lại thấy cô với cậu nam sinh kia đang vai sánh vai đi cùng nhau, cười nói rất tự nhiên, bộ dáng trông như kiểu là đôi bạn bè tương thân tương ái vô cùng thân thiết vậy, ngọn lửa giận đó lại càng bùng cháy theo.
Nhưng ngay lúc này, đôi mắt của cô gái nhỏ bé ấy lại bị sương mù phủ kín, cùng với những hành động nhỏ dè dặt mà quẫn bách, chớp mắt đã dập tắt hết cả ngọn lửa giận kia của anh.
Trịnh Tây Dã không rời mắt nhìn Hứa Phương Phỉ, hai giây sau, anh lạnh lùng lên tiếng: "Muộn như vậy rồi còn không về nhà, đứng ở đó làm cái gì?"
Nói đến đây, anh hơi dừng lại một chút, thần thái cũng theo đó mà mềm mỏng hơn: "Lại đây."
Những ngón tay nhỏ mảnh khảnh trắng trẻo đang nắm chặt quai cặp siết chặt lại một cách vô thức.
Từ trong thâm tâm, Hứa Phương Phỉ rất sợ người đàn ông vừa chính vừa tà này, không dám cãi lời, chậm chạp cất bước tiến về phía anh.
Thấy vậy, Trịnh Tây Dã quay đầu, tiếp tục đi về phía tòa nhà đơn nguyên.
Hứa Phương Phỉ lặng im đi theo sau.
Cứ như thế, hai người không hề có chút lời qua tiếng lại nào mà đi được vài bước.
Vào một giây trước khi sắp bước vào cổng của tòa nhà số 3, khu đơn nguyên số 2, thân hình Trịnh Tây chợt khựng lại, phát giác thấy một lực đạo yếu ớt, từ phía dưới ở đằng sau truyền tới, mềm mại và nhẹ nhàng kéo anh lại.
Trịnh Tây Dã ngây ra một lúc, quay đầu lại, rũ mắt xuống.
Trong tầm mắt của Trịnh Tây Dã, chiếc ống tay áo của anh bị bàn tay nhỏ bé trắng trẻo của thiếu nữ nắm chặt lấy, mấy đầu ngón tay đang nắm lấy vải áo thì thon dài và có màu trắng tinh khôi, làn da mịn màng tới mức nhẵn bóng, móng tay cũng là màu hồng nhạt khỏe khoắn và trơn bóng.
Mí mắt của Trịnh Tây Dã giật mạnh mấy cái, tiếp đó lại nhướng lên cao hơn một chút, nhìn về phía chủ nhân của bàn tay nhỏ bé này.
"Anh ơi..." Cô gái nhỏ dường như rất lưỡng lự, nhưng vẫn giống như là lấy hết dũng khí, nhỏ giọng hỏi anh: "Có phải anh đang nổi giận không ạ?"
Trịnh Tây Dã im lặng một lát, không có biểu cảm gì, nói: "Lúc nãy có một chút, bây giờ thì hết rồi."
Hứa Phương Phỉ âm thầm ngước mắt lên nhìn anh, hỏi: "Bởi vì em nói rằng anh bốc phét lên tận trời hay sao ạ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!