Mặt Hứa Phương Phỉ nóng lên, vội vàng rút tay về, cúi đầu thấp giọng nói: "Buổi trưa khi đang rửa bát, em bị sợi sắt trong cái chà xoong nồi cào xước, em nghĩ vết thương không nghiêm trọng, nên cũng không quan tâm."
Trịnh Tây Dã nhìn cô một lát, đưa qua cho cô miếng băng dính cá nhân còn thừa, nói: "Mấy ngày nay cố đừng để ngón tay của em bị ướt, buổi tối khi ngủ thì xé miếng băng ra, để miệng vết thương thông thoáng."
Nhìn bàn tay to lớn cầm hộp băng dính cá nhân, Hứa Phương Phỉ do dự hai giây rồi dùng hai tay nhận lấy. Đồng thời trong lòng cô cũng thấy thật ấm áp.
Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ mẹ và ông ngoại, ít ai để ý và quan tâm đến cô nhiều như vậy.
"Cảm ơn." Cô hơi cong khóe miệng, dừng lại một chút, lặng lẽ hướng đôi mắt sáng ngời nhìn về phía anh, nói: "Từ lúc nào mà anh phát hiện ra tay em bị thương vậy?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trịnh Tây Dã: "Từ khi lên xe đến bây giờ, em đã sờ ngón tay cái của mình tổng cộng bốn lần."
Hứa Phương Phỉ hơi trợn mắt kinh ngạc.
Trịnh Tây Dã nói: "Con người luôn thích chạm vào những nơi không thoải mái trên cơ thể. Loại tâm lý này xuất phát từ hành vi bản năng nguyên thủy của động vật, được gọi là phản ứng gãi."
Hứa Phương Phỉ: "..."
Hứa Phương Phỉ có chút ngạc nhiên, trừng mắt nhìn anh: "Anh thật sự hiểu tâm lý học?"
"Chỉ là một chút kiến thức bên ngoài mà thôi." Trịnh Tây Dã nói, nhẹ nhàng thu hồi tầm mắt đang dừng trên người cô, khởi động lại xe một lần nữa.
Hứa Phương Phỉ nghiêng nghiêng đầu, nói: "Sao anh lại hiểu những điều này?"
Trong quan niệm vốn có của cô, hầu hết những tên khốn nạn trẻ tuổi và nguy hiểm như bọn họ, đa phần là những người có trình độ văn hóa thấp, hoàn cảnh gia đình không mấy tốt đẹp, khi còn nhỏ đã thiếu sự giáo dục đúng đắn của gia đình và nhà trường, lúc nhỏ không thích học, thường xuyên trốn học đánh nhau, lớn lên không tìm được việc làm tử tế, thế nên mới đi trên những con đường quanh co, mạo hiểm, liếm máu trên mũi dao, kiếm tiền bằng cách chiến đấu với mạng sống của mình.
Còn người đàn ông Trịnh Tây Dã này thì hơi khác một chút, thỉnh thoảng anh sẽ làm thay đổi một chút nhận thức của cô về kẻ xấu.
Bên cạnh, Trịnh Tây Dã đang dùng cả hai tay để điều khiển vô lăng ô tô, sau khi nghe thấy câu hỏi của cô, anh thản nhiên đáp: "Đọc nó ở trong sách."
"Anh có thích đọc sách không?" Thật sự cô rất tò mò và ngạc nhiên, Hứa Phương Phỉ không nhịn được, ngay lập tức hỏi Trịnh Tây Dã bằng một câu hỏi khác.
Một cô gái phương Nam điển hình, khi nói chuyện luôn có giọng điệu nhẹ nhàng, lưu luyến như ngọn gió ấm áp thổi qua tai người, làm ẩm ướt mọi vật.
Trịnh Tây Dã rất ít khi tiếp xúc với phụ nữ, thỉnh thoảng anh nghe thấy những người phụ nữ trong phòng Tưởng Chi Ngang mềm giọng nhỏ nhẹ làm nũng, muốn Tưởng Chi Ngang tặng nước hoa son môi, Trịnh Tây Dã cũng không có phản ứng gì, cùng lắm là anh cảm thấy có chút ồn ào.
Thế nhưng lúc này nghe Hứa Phương Phỉ hỏi hết câu này đến câu khác, ríu rít như chim vàng anh nhỏ, anh lại không hề mảy may sốt ruột.
Anh kiên nhẫn trả lời: "Không có việc gì làm thì đọc một chút."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hứa Phương Phỉ chớp chớp mắt: "Vậy anh thường đọc loại sách nào? Tâm lý học?"
Trịnh Tây Dã: "Anh thường mua sách ở các quầy hàng chợ đêm. Hai tệ một quyển, ở đó có đủ mọi loại sách."
Hóa ra là như vậy.
Hứa Phương Phỉ hiểu ra, gật đầu, khóe miệng nhếch lên lộ ra một nụ cười nông cạn: "Giáo viên chủ nhiệm của em nói đọc sách là quá trình học tập và nâng cao tri thức, thích đọc sách là một thói quen tốt."
Vẻ mặt của Trịnh Tây Dã cứng lại khi nghe thấy lời nói đó, sau đó anh quay đầu về phía cô, nhẹ nhàng nhướng mày, giọng điệu nghe không rõ: "Em đây là đang khen anh sao hả cô học sinh xuất sắc?"
Hứa Phương Phỉ sững người, hai gò má đỏ bừng, khuôn mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng khó nói. Một lúc sau mới nhỏ giọng nói: "Cứ xem là vậy đi."
Trịnh Tây Dã nhếch miệng cười, nhìn chằm chằm vào đôi má hồng rực của cô gái nhỏ, thản nhiên nói: "Vậy anh phải cảm ơn em rồi."
Hứa Phương Phỉ lắp bắp, khô khốc nói: "Không có gì."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!