Chương 21: (Vô Đề)

Hứa Phương Phỉ thề, đây là yêu cầu kỳ cục nhất mà cô từng nghe trong suốt mười tám năm cuộc đời mình.

Nhìn khuôn mặt anh tuấn và biểu cảm tự nhiên bình tĩnh trên mặt Trịnh Tây Dã, Hứa Phương Phỉ lâm vào trầm mặc. Cô nghĩ thầm, sao trước kia mình không phát hiện, hóa ra người này còn có một mặt kỳ quái như thế này cơ chứ?

Đã từng thấy người ngứa đòn, nhưng chưa từng thấy người nào lại muốn bị cắn như thế. Cô cũng có phải là cún con hay mèo con gì đâu? Vô duyên vô cớ, cắn anh để làm gì?

Sau khi im lặng mấy giây, tay phải đang xoa bóp đầu của Hứa Phương Phỉ rũ xuống. Lúc cô mở miệng nói chuyện, ngữ điệu có pha chút bất đắc dĩ, rầu rĩ nói: "Trông anh thế chắc là không sao rồi. Em còn phải đi mua nước tương cho mẹ. Em đi trước đây!"

Nói rồi, cô không nói nhảm thêm với anh nữa, cẩn thận thu điện thoại cất đàng hoàng vào trong túi rồi xoay người, tiếp tục xuống lầu.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Mới vừa bước được hai bước, người ở sau lưng nọ lại đột nhiên lên tiếng, gọi cô đứng lại lần nữa.

Trịnh Tây Dã nói: "Hứa Phương Phỉ."

Âm sắc trầm thấp cực kỳ rõ ràng chui vào trong tai Hứa Phương Phỉ. Ánh mắt cô hơi lóe, bước chân cũng bất tri bất giác dừng lại.

Trong trí nhớ của cô, anh vẫn luôn gọi cô là nhóc con, bé học sinh… Đủ các kiểu xưng hô hoa hòe lòe loẹt, nhưng lại rất hiếm khi gọi cả họ và tên của cô.

Vừa rồi anh gọi cô là "Hứa Phương Phỉ", không lớn tiếng nhưng khoảng nghỉ giữa ba âm tiết rất độc đáo, nghe vào tai không nhanh không chậm mà lại có cảm giác nghiền ngẫm, thân mật và mập mờ.

Hóa ra, tên cô do anh đọc là như thế…

Trong lúc Hứa Phương Phỉ ngơ ngẩn, Trịnh Tây Dã ở bên kia cũng đã sải đôi chân dài bước xuống cầu thang, dừng ở bậc thang ngay phía trên cô.

Vóc dáng và hình thể của hai người vốn đã chênh lệch rất rõ ràng, thêm độ cao của bậc thang dưới chân Trịnh Tây Dã, Hứa Phương Phỉ không thể không ngẩng đầu lên mới có thể nhìn thẳng vào ánh mắt nhìn từ trên cao xuống của anh.

Hứa Phương Phỉ cảm thấy khó hiểu, hỏi: "Anh còn có chuyện gì nữa?"

Đôi mắt đen của Trịnh Tây Dã nhìn cô chằm chằm, hỏi: "Hình như dạo gần đây em không đi học. Được nghỉ à?"

Hứa Phương Phỉ gật gật đầu, đáp: "Vâng, giờ còn đang nghỉ hè. Phải đến cuối tháng tám mới khai giảng."

Trịnh Tây Dã lại hỏi: "Bình thường buổi chiều em hay làm gì?"

"Hửm?"

Hứa Phương Phỉ ngơ ngẩn, không hiểu sao anh lại đột nhiên hỏi thế, theo bản năng trung thực trả lời: "Bình thường buổi chiều em đều ở nhà đọc sách làm bài tập, nếu học mệt rồi thì dùng di động nghe nhạc một lát."

Trịnh Tây Dã cong khóe miệng một chút, nhận xét: "Quả nhiên rất ngoan nhỉ!"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Từ nhỏ cho đến lớn, những lời khen ngợi đến từ thầy cô hoặc người lớn mà cô nghe thấy nhiều nhất chỉ có một từ, "ngoan". Nhưng không hiểu tại sao, sau khi nghe anh dùng từ không biết đã nghe đi nghe lại bao nhiêu nghìn lần đó để khen ngợi cô, Hứa Phương Phỉ lại cảm thấy quá ngượng ngùng, thậm chí còn không nhịn được mà đỏ mặt.

Khuôn mặt của cô gái nhỏ đỏ bừng, ngoan ngoãn khẽ đáp: "Đến lúc khai giảng thì em đã lên lớp mười hai rồi, phải càng nỗ lực hơn mới đúng."

Hành lang yên tĩnh, ánh chiều tà mà hoàng hôn chiếu vào mờ nhạt ấm áp, Trịnh Tây Dã thấy cả người thiếu nữ giống như đang tắm trong ánh sáng đó. Làn da trắng nõn của cô vô cùng mịn màng, trong sáng đến mức gần như là trong suốt. Vòng sáng nọ bao lấy cô, phác họa thành một lớp nhũ bóng mềm mại trên khuôn mặt cô. Đôi má cô ửng hồng xinh xắn, hàng mi buông xuống đen dày và hơi cong vút giống như lông chim mềm mại, khi cô liên tục chớp mắt, những sợi lông mi đó vỗ đến nỗi khiến lòng bàn tay anh chợt dâng lên cảm giác tê dại cực nhỏ.

Ánh mắt Trịnh Tây Dã hơi trầm xuống, ngừng lại một lát rồi nói: "Buổi chiều ngày mai em hãy cho mình nghỉ một hôm coi như thả lỏng. Anh đưa em đi xem triển lãm."

Hứa Phương Phỉ nghe thế, vèo một cái, cô nâng đầu lên nhìn anh, trong đôi mắt đen trắng rõ ràng tràn ngập kinh ngạc.

Cô ậm ừ nửa giây, hỏi: "Triển lãm gì vậy ạ?"

"Anh có một người bạn nữ là họa sĩ, ngày mai tổ chức triển lãm tranh cá nhân ở Cung văn hóa. Cô ấy cho anh hai vé." Trịnh Tây Dã đáp.

Hứa Phương Phỉ vẫn cảm thấy nghi hoặc, nghiêng nghiêng đầu hỏi: "Có hai vé, vậy anh có thể đi xem cùng với một người bạn khác của anh mà? Tại sao lại muốn đưa em đi?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!