Chương 20: (Vô Đề)

Tưởng Kiến Thành chuyển tầm nhìn, đánh giá Tiêu Kỳ một lượt: "Kỳ Kỳ, nếu ba nuôi không nhớ sai thì năm nay con hai mươi tư phải không?"

Tiêu Kỳ gật đầu.

"Hai mươi tư là cô gái lớn rồi." Tưởng Kiến Thành đột nhiên cảm thán: "Con gái lớn không giữ nổi nữa."

Trái tim Tiêu Kỳ khẩn trương, hoảng loạn, cô ta ấp úng hỏi: "Sao đột nhiên ba lại nhắc đến chuyện này?"

"Còn giả ngu với ba nuôi." Tưởng Kiến Thành nói: "Từ năm sáu tuổi con đã đi bên cạnh ba, là do ba nuôi lớn, ba xem con như con gái ruột. Ba có thể không biết được con có suy nghĩ gì trong đầu sao?"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tiêu Kỳ nhìn Trịnh Tây Dã.

Đối phương lạnh mặt, tay nghịch chiếc bật lửa, tỏ thái độ kiểu như chuyện này không liên quan đến mình.

Tiêu Kỳ càng tức hơn, cô ta cắn răng nén giận.

"Thôi bỏ đi. Ba già rồi, chuyện của đám trẻ các con ba không muốn quản nữa, cũng không quản nổi nữa." Nói đến đây, Tưởng Kiến Thành cắn điếu xì gà rồi hơi khựng lại, một lát sau, giọng điệu chậm rãi nói tiếp: "Khách hàng lần này muốn hợp tác dài lâu, ba đã có đề cập điều này với ông chủ lớn rồi."

Mắt Tiêu Kỳ cũng hơi sáng lên: "Ông chủ lớn nói sao ạ?"

Chỉ mấy giây ngắn ngủi, nụ cười trên mặt Tưởng Kiến Thành đã tắt. Ông ta trả lời: "Ông chủ lớn nói còn cần suy nghĩ thêm. Suy cho cùng trước đây cũng chưa từng có tiền lệ, rủi ro quá lớn, cần phải cực kỳ thận trọng. Con trả lời cho phía bên kia, bảo bọn họ đợi thêm."

Tiêu Kỳ gật đầu: "Vâng."

Tưởng Kiến Thành híp mắt, trầm mặc một lát rồi lại nói: "A Dã."

Trịnh Tây Dã: "Ông Tưởng cứ dặn dò."

Tưởng Kiến Thành nói: "Nếu như ông chủ lớn đồng ý và đưa ra quyết định rõ ràng, đến lúc đó, cậu đi với tôi."

Phía bên này, hai mắt Tiêu Kỳ trợn to, cô ta thấy rất lạ... Mấy năm nay, dù Trịnh Tây Dã có được trọng dụng thì từ trước đến giờ Tưởng Kiến Thành cũng không để anh nhúng tay vào vụ làm ăn quan trọng chứ đừng nói đến là đưa anh đi gặp ông chủ lớn.

Trịnh Tây Dã trầm mặc một lát rồi hơi cong môi, không thể hiện ra tâm trạng gì: "Chỉ cần ông tin tôi."

Bất thình lình, Tưởng Kiến Thành sặc một hơi khói, ông ta ho khù khụ, Tiêu Kỳ thay thế vội vàng vỗ lưng giúp ông ta thuận khí.

Một lát sau, Tưởng Kiến Thành bình ổn lại, dụi điếu xì gà vào trong gạt tàn rồi cười khổ: "Đám nhóc con các người, Ngang Tử là con trai ruột của tôi, Kỳ Kỳ cũng là do tự tay tôi nuôi dưỡng, nhưng A Dã, cậu không giống vậy, cậu làm việc cho tôi tính ra cũng chưa đến bốn năm. Không phải tôi có lòng nghi ngờ mà là nhà họ Tưởng chúng tôi đang đi trên con đường rất nguy hiểm, theo sau ông chủ lớn, không nói đến chuyện phải khiêm tốn khúm núm, còn phải chắn đao chắn súng cho người ta.

Cẩn thận dùng người mới có thể lâu dài được."

Trịnh Tây Dã: "Tôi hiểu."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Mấy năm nay, cậu với Tiêu Kỳ giúp đỡ tôi rất nhiều." Tưởng Kiến Thành nói: "Sau này tôi sẽ dần dần giao hết các phi vụ làm ăn quan trọng vào tay hai người, để hai người xử lý."

Trịnh Tây Dã không đáp lại câu này. Lông mi đen rậm cụp xuống thấp, che đi tất cả cảm xúc.

Tưởng Kiến Thành vỗ mạnh vai Trịnh Tây Dã, vẻ mặt ngưng trọng: "A Dã, ông Tưởng hy vọng sau khi tôi trăm tuổi cưỡi hạc về tây, cậu có thể giống như tôi, tiếp tục nâng đỡ Ngang Tử. Cùng nhau tiếp tục làm ăn, tình như thủ túc, vĩnh viễn không phản bội."

Ngay khi vừa dứt lời, mắt Trịnh Tây Dã đã lạnh giá.

Quan cảnh hoàng hôn nối tiếp bình minh, thế giới tối tăm, ảm đạm, tia sáng của ngọn đèn cũ chiếu vào trong phòng, vừa hay chiếu sáng một tấc của bức tường trắng trong phòng.

Mặt tường bong ra, bụi rơi xuống nhưng tổng thể vẫn giữ lại được màu lót tuyết trắng. Mặt tường bị ánh đèn chiếu sáng kia vừa hay phủ trọn một con nhện đang giăng tơ.

Nó chậm rãi, cô độc bò trên bức tường, nhả tơ kết mạng, ánh sáng giống như một cái lồng vô hình vây bắt lấy nó, nó không có cách nào trốn thoát, bức tường trắng với ánh sáng lành lạnh khiến không gian quanh nó có vẻ càng thêm thê lương.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!