Hứa Phương Phỉ không suy nghĩ quá sâu xa về bàn tay mang theo vết đạn lâu năm kia nữa.
Cô đi lên tầng, lấy chìa khoá ra khỏi túi quần đồng phục, mò mẫm mở cửa.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Kiều Tuệ Lan đang đi đi lại lại trong bếp cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Bà đeo tạp dề, ba bước thành hai đi ra đón, mở miệng hỏi cô: "Sao hôm nay con về trễ vậy? Mẹ đang chuẩn bị gọi cho cô giáo Dương đấy."
Thiết kế căn nhà ba phòng ngủ trong những năm 1970 không hợp lý chút nào. Nói ra cũng hơi buồn cười, trong cả một căn nhà rộng tám mươi mét vuông, căn phòng chứa diện tích nhiều nhất lại là nhà bếp. Bên ngoài nhà bếp có một lối đi hẹp dẫn tới khu vực nhà vệ sinh có kích thước chỉ đủ lát vài khối gạch men.
Đồ đạc trong căn nhà cũ khá nhiều, phòng khách chật chội, bước chân của Kiều Tuệ Lan vừa vội đã không chú ý, vấp phải căn nhà làm bằng giấy chất đống bên cạnh ghế sô pha.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Thầy cô dạy quá giờ để giảng giải lại đề thi tháng mẹ ạ." Hứa Phương Phỉ vừa trả lời, vừa khom lưng đỡ lấy căn nhà giấy. Cô chớp chớp mắt mấy cái, cảm thấy hơi mới lạ: "Con chưa từng thấy kiểu dáng này ở trong cửa hàng nhà mình. Mẹ, mẹ mới làm đấy ạ?"
"Mẹ nhìn thấy kiểu dáng này ở trên TV đấy, là một tòa nhà nhỏ ba tầng, rất đẹp. Mấy ngày nay bên cửa hàng không có việc gì làm nên mẹ vẫn luôn cắt dán nó." Kiều Tuệ Lan kể xong, tạm dừng một chút, lại hỏi: "Kết quả thi tháng thế nào?"
Hứa Phương Phỉ trả lời; "Tổng điểm 624, xếp hạng mười toàn khối."
"Tốt tốt tốt." Trên gương mặt Kiều Tuệ Lan xuất hiện nụ cười vui mừng, ngay sau đó bà lại lập tức xoay người vui vẻ bận rộn chuẩn bị cơm nóng cho con gái.
Hứa Phương Phỉ đeo cặp sách đi tới trước cửa phòng ngủ của ông ngoại, giơ tay gõ cửa, cộc cộc hai tiếng: "Ông ngoại."
Ông ngoại cô bị liệt nằm trên giường nhiều năm, hai mắt đã hơi đục ngầu, nhưng trong nháy mắt trông thấy bóng dáng của Hứa Phương Phỉ, con ngươi xám xịt của ông lão vẫn hiện lên một tia sáng. Ông cười gật đầu với cô: "Mau đi ăn cơm đi."
Hứa Phương Phỉ để cặp sách vào trong phòng mình, sau đó cô quay trở lại ngồi xuống bàn ăn giải quyết bữa tối.
"Học trung học phổ thông chính là thời điểm cần sử dụng não bộ nhiều nhất, con cố gắng ăn nhiều thêm một chút đi." Kiều Tuệ Lan bê đĩa lên, đổ thẳng cả khúc cá kho vào trong bát cơm của Hứa Phương Phỉ: "Ngày mai mẹ lại đi mua thêm chút tôm về cho con."
Bóng đèn trong phòng khách nhấp nháy hai cái, bỗng nhiên tắt phụt.
Kiều Tuệ Lan đứng lên, thành thạo cầm móc treo quần áo chọc chọc bóng đèn hai lần, chiếc bóng đèn lắc lư trái phải, cả căn phòng thoáng chốc lại trở về với trạng thái sáng ngời.
"Hai hôm nữa phải nhớ đi mua thêm cái bóng đèn..." Kiều Tuệ Lan tự lẩm bẩm một mình, ngồi xuống ghế sô pha, lấy ra cuốn sổ, ghi ghi chép chép. Ngòi bút của bà thoáng dừng lại, bà ngẩng đầu lên nhìn Hứa Phương Phỉ: "Phỉ Phỉ, con có muốn mua một chiếc điện thoại di động không?"
Hứa Phương Phỉ vừa lặng lẽ gắp chỗ thịt cá trong bát mình trở lại đĩa, vừa lắc đầu: "Tạm thời không cần đâu mẹ."
Kiều Tuệ Lan không nói lời nào, tiếp tục tính toán rồi viết viết gạch gạch vào trong sổ.
Ánh mắt Hứa Phương Phỉ nhìn về phía Kiều Tuệ Lan. Dưới ánh sáng của chiếc bóng đèn cũ kỹ chiếu rọi, bóng dáng nhỏ gầy của mẹ cô hình như lại càng nhỏ bé hơn nữa. Khuôn mặt xinh đẹp năm nào trải qua sự mài giũa của thời gian đã hiện ra sự tang thương và tiều tụy, bên tóc mai có thể mơ hồ trông thấy vài đốm trắng tinh, giao thoa với những sợi tóc đen, giống như mấy hạt tuyết ẩn giấu dưới nền đất.
Hứa Phương Phỉ biết rõ mấy năm nay mẹ cô vất vả thế nào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một đôi vai yếu ớt như thế đã gánh vác cả gia đình. Còn đáng quý hơn, cuộc sống gian nan vất vả đầy mưa tuyết vẫn không thể nào giết chết đi sự lạc quan và dẻo dai trong xương cốt của mẹ, cũng không thể nào tước đoạt đi tình cảm yêu thương của mẹ. Ngược lại, sau cái chết của ba, mẹ cô lại còn cổ vũ và yêu thương cô gấp bội.
Hứa Phương Phỉ thu hồi tầm mắt, lùa một đũa cơm lớn vào trong miệng, nghiêm túc nuốt xuống.
Cô thầm cầu nguyện trong lòng:
Thời gian ơi thời gian, làm ơn hãy chạy nhanh thêm một chút.
Chờ tới khi mình lên đại học, đi làm bắt đầu kiếm được tiền, mẹ mình sẽ không còn khổ cực như vậy nữa.....
Đêm hôm nay, cuộc sống vẫn diễn ra như cũ, bao gồm cả đám nam nữ dưới tầng, củi khô bốc lửa từng đợt từng đợt triền miên.
Sáng sớm hôm sau, khi trời còn chưa hửng sáng, Hứa Phương Phỉ đã tỉnh dậy từ cơn mơ. Cô trở mình trong chiếc chăn, liếc mắt nhìn đồng hồ báo thức trên bàn, thế mà mới có sáu giờ hai mươi phút.
Nhà của Hứa Phương Phỉ rất gần trường học, đi bộ cũng chỉ tốn mười lăm phút cho nên mỗi sáng, đồng hồ báo thức của cô sẽ luôn vang lên đúng giờ vào lúc sáu giờ năm mươi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!